Tiết Tùng Ninh đi theo ta , nhỏ giọng gọi: “Khinh Ca.”
Đầu ngón tay khẽ run, ta hít một hơi thật sâu, nói với hắn: “Sau này, tướng quân không thể gọi ta như vậy nữa, ta, không phải Khinh Ca.”
Hắn hơi kinh ngạc, sau đó cười hỏi: “Vậy nàng thích, ta gọi nàng là gì?”
Ta ngơ ngẩn.
Chậm rãi lắc đầu.
“Thân phận của ta là gì, Tướng quân nên biết phải gọi như thế nào.”
Lời nói vô tình.
Ta chỉ không muốn để cho hắn dính vào. Đối với hắn mà nói, ta quá phức tạp. Năm đó hoàng hậu đồng ý cho hắn cưới Khinh Ca, nhưng mà cũng chỉ là kế sách tạm thời. Dùng Khinh Ca đi đổi lấy sự trung thành của Tiết gia mà thôi.
Với hắn, thủy chung, không công bằng.
Nụ cười trên mặt hắn, chậm rãi biến mất, không thể tin nhìn ta. Ta không nhìn hắn, trực tiếp đi về phía trước.
Cách một lát, mới lại nghe thấy bước chân hắn theo kịp. Hắn đè nén hồi lâu, mới chần chừ mở miệng: “Nàng tìm hoàng thượng, có chuyện gì? Nếu như có thể, ta sẽ giúp. . . . . .”
“Tiết tướng quân.” Ta cắt đứt lời của hắn, cũng không quay đầu lại, chỉ nói, “Chuyện của ta, tự ta sẽ xử lý. Ngươi trở về đi thôi. Tiết gia các ngươi, còn nhiều chuyện có thể làm vì Đại Tuyên.”
Những gì ngươi làm vì ta, cũng đã đủ rồi.
“Ta chỉ muốn . . . . .”
Hắn còn muốn nói điều gì, nhưng ta đã không muốn nghe, dưới chân bước nhanh hơn.
Tiết Tùng Ninh, Tiết Tùng Ninh. . . . . .
Đừng ngu ngốc nữa, trở về đi, trở về đi thôi.
***
Ngự Hòa cung.
Cung nhân ở cửa thấy ta đi đến, mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lập tức, liền có thái giám chạy tới, thấp đầu nói: “Nương nương, hoàng thượng không có trong cung.”
“Ai gia biết, ai gia đi vào đợi.”
Cung nhân cửa không dám ngăn cản ta, không thể làm gì khác hơn là tùy ta đi vào. Các cung nữ đang châu đầu kề tai nói chuyện, liền hốt hoảng đi xuống pha trà cho ta.
Ngồi chờ hồi lâu, cũng không thấy Quân Lâm trở lại. Ta mệt mỏi vô cùng, bèn nhắm mắt dựa vào ghế.
Cũng không biết qua bao lâu, mơ hồ nghe bên ngoài có tiếng động.
Ta cả kinh, vội ngồi thẳng người.
Thanh âm của thái giám truyền đến: “Vương Gia, Vương Gia. . . . . . Hoàng thượng nói muốn ngài vào bên trong đợi một chút.”
Chẳng biết tại sao, nghe thái giám nói hai chữ “Vương Gia” , ta lập tức nhớ tới Quân Ngạn . Không tự chủ đứng lên, ánh mắt nhìn ra phía cửa.
Mấy bóng dáng trùng điệp đi đến, hắn mặc một thân đồ tang, sự vui vẻ trên mặt hoàn toàn không có. Thái giám dẫn hắn đi vào, trong nháy mắt, hắn ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt ta.
Hắn quả nhiên là, gầy đi không ít, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ. Ta có cảm giác trong lòng căng thẳng, vết thương trên người hắn, đã khá hơn chưa?
“Vương Gia, xin ngài đợi ở đây, nô tài còn phải trở về bẩm báo.” Thái giám nói xong, khom người lui ra ngoài.
Hắn nhìn thẳng vào ta, nhưng lại không tiến lên một bước.
Ta cũng nhìn hắn, nước mắt từ từ tràn ra.
Hai tiếng “Biểu ca” bị nghẹn trong cổ họng, thế nào cũng không gọi ra được.
Cuối cùng, hắn chậm rãi quay mặt đi.
Rồi sau đó, bỗng nở nụ cười.
Hắn cười, lại làm ta thấy kinh hãi.
Cái loại tang thương cùng bi thiết đó, giống vô vàn con sóng dài, dời núi lấp biển đánh về phía ta.
Một hồi lâu, hắn mới mở miệng: “Thời điểm nhìn thấy huyết thư của mẫu hậu, ta còn không tin. A, ta thế nhưng. . . . . . thế nhưng lại không tin!”
Ta lập tức bối rối, huyết thư gì chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...