Vân Lan bị một câu nói của ta chận lại, không thốt nên lời. Trong nháy mắt, sắc mặt trở nên xanh mét. Ngón tay đang chỉa vào người ta run rẩy, xem ra là tức giận không nhẹ. Thần sắc Tiết Tùng Ninh cũng hiện vẻ kinh ngạc, ta nhìn hắn khẽ lắc đầu.
Sau đó, nhìn Vân Lan “Vân phi thấy ai gia, vì sao không hành lễ?” Ta và nàng, chắc chắn đã không có cách nào làm tỷ muội. Thời điểm còn ở Phượng phủ, nàng không thân thiết với ta. Sau đó, lúc bước vào vương phủ liền tìm mọi cách lăng nhục. Hôm nay, nàng không còn có thể kiêu ngạo trước mặt ta được nữa. Tiên hoàng không phế ta, như vậy ta vẫn còn là phi tử của tiên hoàng, là Thái phi nương nương tôn quý của hậu cung.
Kêu nàng hành lễ với ta, nhục nhã lớn như vậy, nàng không chịu nổi, mở miệng mắng: “Không biết liêm sỉ!”
Không biết liêm sỉ? Ta nhìn nàng, nàng đang muốn chỉ cái gì đây? Việc ta trở thành phi tử của tiên hoàng sao?
“Sao Vân phi nương nương có thể nói như vậy?” Tiết Tùng Ninh rốt cuộc nghe không được nữa, cau mày nói.
Vân Lan cười lạnh một tiếng, khinh miệt nhìn hắn, lạnh lùng nmở miệng: “Thế nào, Tiết tướng quân không đành lòng? Không đành lòng. . . . . . nên muốn ra mặt giúp nàng ta sao?” Ánh mắt sắc bén của nàng, khiêu khích nhìn hắn.
Lòng ta run lên, nàng rốt cuộc đang nói cái gì? Đi lên trước một bước, ngăn Tiết Tùng Ninh lại, ngước mắt nhìn lên cô gái trước mặt, cắn môi nói: “Hôm nay, đến cả lễ nghi cơ bản Vân phi cũng không hiểu, sợ rằng sau này khó mà làm được mẫu nghi thiên hạ!”
Ta không tin, nàng gả cho Quân Lâm, không nhìn đến ngôi vị hàng hậu này? Ban đầu nàng không tha cho ta, nàng dương dương tự đắc làm vương phi của hắn. Như vậy hôm nay, nàng nhất định cũng sẽ không tha cho nữ nhân khác, còn là, nữ nhân có ngôi vị cao hơn nàng. Cho nên chắc chắn nàng sẽ không để những người khác bò lên được vị trí cao hơn nàng.
Quả nhiên, nghe ta nói nàng không làm được hoàng hậu, vẻ giận dữ trên mặt nàng càng tăng thêm, chỉ kém không xông lại đập vào mặt ta mà thôi. Ta chỉ cảm thấy tâm lạnh đi, cho dù ta không muốn đối địch cùng nàng, nhưng nàng lại không định bỏ qua cho ta. Cảm giác nhức đầu ngày càng nặng, ta không muốn cùng nàng dây dưa nữa, quay đầu lại nói với Tiết Tùng Ninh: “Tiết tướng quân, không biết bây giờ hoàng thượng đang ở đâu, ai gia có chuyện muốn tìm hoàng thượng.”
Tiết Tùng Ninh có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đáp: “Hoàng thượng đang thương nghị cùng các đại thần về Đại điển Đang cơ sắp tới, bây giờ sợ là không có thời gian tiếp kiến nương nương.”
“Không sao, như vậy ai gia tự đến Ngự Hòa cung chờ.” Cố nén khó chịu, cất bước đi lên phía trước.
“Khinh. . . . . . Nương nương ——” Tiết Tùng Ninh muốn đỡ ta, lại bị ta tránh thoát. Vân Lan vẫn đang ở đây, nàng từ trước đến giờ luôn là người chỉ sợ thiên hạ không loạn.
“Đứng lại!” Vân Lan thét lên, chạy đến trước người ta ngăn lại, tức giận nói, “Ngươi còn dám đi gặp hắn! Sao ngươi còn có mặt mũi đi gặp hắn!”
Ta nhìn nàng, lẳng lặng nhấn rõ từng chữ: “Vì sao ta không dám? Vì sao ta lại không còn mặt mũi đi gặp hắn?” Cho tới bây giờ, ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với hắn, vì sao ta phải chịu đựng những khổ nạn này chứ?
“Ngươi!” mắt nàng biến thành màu đỏ, cả người run rẩy, hàm răng nghiến chặt. Ta nhẹ nhàng cười một tiếng, đi vòng qua người nàng. Ta thật sự không hiểu nàng, hôm nay, ta không tranh gì của nàng, rốt cuộc, nàng còn có gì không hài lòng chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...