Mơ hồ cảm thấy, trên người lạnh . Ta cố mở hai mắt ra, ngồi dậy, mới phát hiện, thì ra mình vẫn đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo. Cắn răng, bò dậy. Bên ngoài, đến một người cũng không thấy. Cả Vân Lạc cung, yên tĩnh giống như một tòa thành chết. Ta đột nhiên nghĩ tới, nhóm cung nhân trong Vân Lạc cung đều đã chết hết. Là tiên hoàng, hạ độc.
A, khóe miệng khó khăn nở nụ cười. Ai cũng tàn nhẫn đối với ta như vậy. Tay vịn vách tường, từng bước từng bước, đi ra khỏi cung. Gió thổi đến, mặc dù chỉ mới đầu thu, nhưng vẫn có thể cảm thụ được từng trận lạnh lẽo. Thân thể ta run run, mệt quá, bước chân có chút không vững, nhưng ta muốn đi. Đi, van cầu hắn, bỏ qua cho Quân Ngạn.
Mới ra khỏi Vân Lạc cung, chỉ cảm thấy dưới chân lảo đảo một cái, tay cuống quít muốn bắt được thứ gì đó, nhưng chỉ với vào khoảng không. Thân thể ngã xuống, không chạm đến mặt đất cứng rắn mà là, rơi vào một vòng ngực rộng lớn. Khôi giáp trước ngực hắn cũng lạnh băng, dán lên gương mặt, khiến cho ta, chợt muốn khóc.
“Tiết tướng quân. . . . . .” Ngẩng đầu lên, ta nhỏ giọng kêu hắn. Cảm thấy bàn tay hắn không ngừng run rẩy, nhưng lại không dám buông ra. Chẳng biết tại sao, trên người của hắn, có một loại cảm giác khiến cho ta an tâm. Cảm giác yên bình không có chút tranh giành đấu.
Gương mặt của nam tử gần ta trong gang tấc, những sợi tóc của hắn khẽ bay lên, môi hơi mấp máy, nhưng không thốt ra một lời. Hình như hắn có chút lúng túng, dìu ta đứng lại ngay ngắn, rồi sau đó, chậm rãi buông tay ra. Trong mắt hắn toát ra vẻ đau lòng, mở miệng nói: “Không thoải mái? Mạt tướng đi truyền thái y.” Dứt lời, xoay người muốn đi.
“Tướng quân.” Ta nắm khôi giáp của hắn, sức của ta không lớn, hắn chỉ cần khẽ lui ra một bước, liền có thể tránh thoát. Nhưng, hắn không có. Hắn đứng lại, chần chờ , giống như là đang hạ quyết tâm thật lớn, mới quay đầu lại. Cách hồi lâu, hắn mới lại mở miệng: “Thật xin lỗi. . . . . .”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, hắn cư nhiên, nói với ta, thật xin lỗi. . . . . . bàn tay đang nắm vỏ kiếm của hắn chậm rãi buộc chặt, nhưng không nhìn ta, buông mắt, nhỏ giọng nói: “Khi đó Vị Ương chưa thoát khỏi nguy hiểm, nên ta mới trơ mắt nhìn tiên hoàng dẫn nàng hồi cung. Thật xin lỗi, Khinh Ca.”
Ta lắc đầu, lời của hắn, giống như là một chiếc gai, đâm vào ta đau nhói. Hai chữ cuối cùng này, khiến lòng ta buộc chặt. Hôm nay, hắn vẫn như cũ cho rằng, ta là Khinh Ca của hắn, là người con gái hắn đã gặp nhiều năm về trước.
Ngoài đau lòng cùng khổ sở, điều duy nhất khiến ta cảm thấy vui mừng, là cuối cùng Tiết Vị Ương cũng an toàn. Từ lời nói vừa rồi của hắn, từ trong thần sắc của hắn, ta biết rõ, Tiết Vị Ương nhất định là đã an toàn. Nước mắt chảy xuống , môi ta khẽ nâng lên, nhẹ giọng nhấn rõ từng chữ: “Tướng quân, ngươi không cần, không cần phải như vậy.”
Nghe vậy, tròng mắt của hắn hơi sáng lên. Bàn tay đang cầm vỏ kiếm khẽ buông ra, hắn cố lấy dũng khí kéo tay của ta, thanh âm mang theo hưng phấn: “Nàng thật, không trách ta? Ta đã thương lượng qua với Vị Ương, chờ sau khi hoàng thượng hoàn thành Đại Điển Đăng Cơ, ta sẽ từ đi chức Tướng quân, giao lại binh quyền, từ đó quy ẩn. Khinh Ca, nầng sẽ thực hiện lời hứa, cùng đi với ta sao?”
Hắn nhìn ta, trong mắt tràn đầy mong đợi. Mà ta biết, người trong lòng hắn, không phải là ta, mà là Khinh Ca, là Cửu muội của ta. “Tướng quân, ta không phải. . . . . .” Thế nhưng hắn lại cắt ngang lời ta…, nở nụ cười phong đạm: “Nàng có còn nhớ, năm đó, tại nơi này, ta nhìn thấy nàng. Nàng đang thổi những đóa hoa bồ công anh trên tay, nụ cười đó, thật đẹp, thật rất đẹp. . . . . .” Ta chấn động. Trong đầu, thoáng qua hình ảnh trong miệng hắn. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...