Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu


Chỉ chốc lát, thanh âm của Dương Trọng Vân lại vang lên: “Tiên hoàng xem người thành Nhã Phi, đương nhiên, cũng là do ta thêm dầu thêm mỡ.”
Lời của hắn, giống như sét đánh ngang tai. Thì ra là hắn, là hắn! “Vì sao. . . . . .” Ta hỏi, thanh âm đã run rẩy gần như nghe không rõ.
Nhưng hắn, vẫn nghe được rõ ràng. “Vì sao a.” Hắn nhớ lại, giống như đang nhắc tới một câu chuyện tiếu lâm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hả hê, sau đó mở miệng, “Bởi vì chỉ khi người làm nữ nhân của tiên hoàng, hoàng thượng mới có thể buông tay đi làm chuyện hắn nên làm! Động tình, đối hắn khi đó mà nói, là một điểm trí mạng.”

Động tình. . . . . . Hắn, sẽ động tình với ta sao? A, trí mạng sao? Điều này, không thể nào. Dương Trọng Vân đang gạt ta. Ta khó khăn lắc đầu, cắn răng nói: “Rốt cuộc, là vì sao. . . . . .” Vì sao là ta, vì sao ta phải làm phi tử của tiên hoàng! Hắn thu lại nụ cười: “Có tin hay không, tùy người. Nương nương thông minh như thế, nhất định biết, vì sao ta lại lựa chọn người. Đúng rồi, chỉ có người, mới có thể làm cho Ngạn Vương đại loạn. Hoàng hậu đau lòng vì ái tử, chắc chắn sẽ xuống tay lưu tình với người. A, thời khắc hoàng hậu vì Ngạn Vương mà nương tay, cũng đã định rằng bà ta sẽ đại bại!”
“Ngươi. . . . . .” ta không thể thốt ra thêm một chữ, nắm chặt mép bàn, mới không để chính mình té ngã. Thật là đáng sợ, thật là ván cờ đáng sợ. Ta thật không dám nghĩ, ta cùng với tiên hoàng, đều chỉ là con cờ. Hắn ẩn nhẫn hơn mười năm, chính là vì lần cắn trả này. Một cú phản kích hoàn mỹ cỡ nào a. Thì ra, việc Quân Lâm không ngừng tính kế ta, là do Dương Trọng Vân đã theo dõi ta từ lâu. Lần đầu tiên ta đi Vân Châu kia, vừa đúng lúc cho hắn một cơ hội tốt. Càng buồn cười hơn, vốn là Tiết Tùng Ninh muốn bảo hộ ta nên mới thiết kế hành trình đó.
Ngực buồn bực đến nỗi ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, nhưng hắn còn nói. “Người yên tâm, ta sẽ không giết người, sẽ giữ lại mạng của người.”
Ta tuyệt không cảm kích, cố nén cơn chóng mặt mở miệng: “Vì sao. . . . . . không dứt khoát giết chết ta đi!”

“Hoàng thượng không muốn người chết.” Câu trả lời của hắn, ngắn gọn mà dứt khoát, cũng không biết vì sao, ta không tin, một chữ cũng không tin. Cảm giác, đó cũng không phải là lý do duy nhất hắn lưu lại mạng của ta.
Hắn lại mở miệng: “Người tốt nhất nên yên phận mà sống, đừng nghĩ đến chuyện tìm cái chết, cũng đừng nghĩ chạy trốn. Ta có thể khiến hoàng thượng đặc xá cho tội trạng của Phượng Lê Mạch, thì cũng có thể làm hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
Ta hoảng sợ nhìn hắn, lấy Lục ca uy hiếp ta. Hắn đoán chắc ta không dám lấy tính mạng của Lục ca để đùa giỡn. Đó là ca ca duy nhất trên đời này của ta.
Hắn rất hài lòng với biểu tình của ta, xoay người đi, bỗng nhiên nói: “Cõi đời này, vốn không có chuyện gì là ác độc, chỉ có, không đành lòng. Đó là người thân duy nhất, dù cho dùng hết toàn lực, cũng phải để cho hắn được tốt nhất. Nương nương, đạo lý này, người nhất định hiểu rõ. Thần, cáo lui.”
Dứt lời, hắn đẩy cửa phòng, nhanh chóng đi ra ngoài. Khuôn mặt ta sớm đã vương đầy lệ. Ta không biết, lời nói cuối cùng của hắn, rốt cuộc là có ý gì. Chợt nhớ tới Quân Ngạn, cả người ta run lên, Dương Trọng Vân tuyệt tình như thế, trước mặt Quân Lâm hắn nhất định sẽ tích cực xúi dục trừ khử Quân Ngạn! Ta đứng lên, chạy về phía cửa, nhưng chỉ vừa cất được vài bước xiêu vẹo, thân thể liền giống như bị rút đi tất cả hơi sức, ngã xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui