Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu


“Ngươi. . . . . . Ngươi làm cái gì?” Nàng run rẩy, gần như đứng không vững.
“Mẫu hậu, ngài là người thông minh.”
Hắn nhỏ giọng nói, rồi chợt lớn tiếng nói:
“Người đâu, Hoàng hậu hết sức thương tâm, mau đỡ nàng xuống nghỉ ngơi!”

Hắn nửa cười nhìn nàng, biết nàng không dám làm càn ở trên điện.
Có cung nữ đi lên, vịn Hoàng hậu, từ từ lui ra ngoài. Cho đến khi bóng lưng Hoàng hậu biến mất ở cửa ra vào, Quân Lâm mới chỉnh người ngay ngắn, các đại thần vẫn quỳ theo quy củ, hắn đứng thẳng, lớn tiếng nói:
“Tiên hoàng băng hà, cả nước thương tiếc! Trẫm tiếp nhận chiếu chỉ Hoàng đế để lại, lập tức kế thừa Hoàng vị, nhất định dồn sức trị vì khiến cho quốc thái dân an, sẽ bỏ cũ lập mới. Mọi chuyện đều tuân theo phép tắc cũ, cũng lấy Tiên Chí(*) phụng kính. Tự giữ đức hạnh tốt, trọng dụng người có đức có tài, cùng nhau trị vì. lấy niên hiệu tiếp theo là Khang Nguyên. Đại xá thiên hạ, cùng dân làm lại từ đầu!”
(* quyết tâm của tổ tiên đời trước)
Chúng thần cúi đầu, hô to: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”.
Thị vệ bên ngoài Phượng Nghi Cung cũng đã thay mới, Hoàng hậu bị giam lỏng rồi. Thừa dịp người bên ngoài không chú ý, nàng nhanh tay xé xuống 1 góc tay áo, cắn ngón tay, run rẩy viết xuống một chuỗi chữ bằng máu, lại vội thu hồi, kín đáo đưa ột cung nữ, nhỏ giọng nói:
“Nhất định phải đưa đến tay Vương Gia, liều cả tính mạng cũng phải giao cho Vương Gia!”.
Cung nữ quỳ xuống nói: “Dạ, nương nương, nô tỳ nhất định sẽ đem vật này đưa tới tay Vương Gia.”
Hoàng hậu thở mạnh mấy hơi, đột nhiên lại cười lên như loạn trí, nàng lại thua. Đuổi cung nữ đi xuống, lại nghĩ tới một chuyện, tính toán thời gian, chắc thái giám đã tiễn đưa Loan Phi lên đường rồi. Trong mắt nàng, hiện lên ánh sáng sắc bén.

Dù cho nàng phải chết, cũng sẽ không để cho Loan Phi được sống, nhất định nàng ta cũng chưa biết trong cung có sự thay đổi lớn, như vậy. . . . . . Nghĩ đến chỗ này, khóe miệng của nàng hơi lộ ra nụ cười nhạt.
“Hoàng thượng giá lâm ——” bên ngoài truyền tới giọng nói cao vút của thái giám. Nàng xoay người nhìn về phía cửa. Hắn đã thay vào long bào màu vàng sáng chói, ánh nắng từ cửa bắn vào giữa, chậm rãi đi ra ngoài. Một khắc kia, nàng lại có chút hoảng hốt.
Nàng không thể không thừa nhận, hắn rất giống tiên hoàng lúc còn trẻ. Khi đó, bọn họ là trai tài gái sắc. Đã từng, bọn họ cũng từng một thời trẻ tuổi đấy. Chỉ là, sau lại, thêm Nhã Phi. Sau đó, nàng không thể không đấu tranh dành lấy quyền lực vào trong tay . . . . . .
“Mẫu hậu.” Quân Lâm đi lên trước kêu nàng, trong giọng nói không mang theo chút tôn kính nào. Hắn tới, không phải chỉ để nhìn tinh thần sa sút của nàng.
Hoàng hậu chỉ vào hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi thật to gan, lại dám ngụy tạo di chiếu!” Thật ra nàng đã đoán được mấy phần, nhưng nàng không cam lòng.
Quân Lâm cười nhạt một tiếng, liếc xéo nàng, cười nói: “Vậy sao ở trên đại điện, người không lớn tiếng nói ra.”

“Ngươi!” Hình như nàng nhớ tới điều gì, vội xông tới hỏi: “Ngươi đã đưa Ngạn nhi đi đâu?.”
“Thất hoàng huynh? Mẫu hậu nên hỏi thủ hạ của người, sao lại hỏi Trẫm?” Hắn hất tay của nàng ra, giọng nói lạnh nhạt.
Hoàng hậu hết sức giật mình, một lúc lâu sau mới bật cười, khôngg nghĩ tới mình lại bị hắn lừa! Hắn thật sự không đụng tới Ngạn nhi sao? Aiz, Đúng vậy, Ngạn nhi là con trai duy nhất của mình, nghe nói hắn gặp chuyện không may, trong lòng nàng liền rối loạn, đâu còn lo được nhiều chuyện như vậy? Nhưng khi nghe hắn nói như thế, trong lòng nàng từ từ cảm thấy may mắn. Hắn không có việc gì là tốt, hắn không có việc gì là tốt.
“Di chiếu. . . . . .” Một hồi lâu, nàng mới lầm bầm nói ra khỏi miệng. Quân Lâm khẽ mỉm cười, mở miệng: “Cũng chỉ là một trò lừa bịp thôi, mẫu hậu có nghe nói qua, dân gian có loại biểu diễn gọi là ma thuật không?”.
Ma thuật? Nàng làm sao không biết. Trong lòng giật mình, hẳn là vào thời điểm kia sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui