Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu


Ngơ ngác nhìn chiếu thư trước mắt, ấn ký ngọc tỷ ở trong mắt ta càng ngày càng rõ ràng. Hoàng hậu thật sự là chuẩn bị rất lâu, rốt cuộc ấn ký ngọc tỷ kia trộm khi nào, sợ là không có người biết? Thì ra, ta không biết, với Hoàng hậu, ta lại càng có uy hiếp hơn là Quân Lâm.
Aiz, Phượng Loan Phi, ngươi khi nào lại trở thành mãnh thú hung ác rồi hả? Nàng biết, Quân Ngạn có thể xuống tay tàn nhẫn với Quân Lâm không một chút do dự. Nhưng đối với ta, hắn sẽ mềm lòng. Cho nên nàng nhận định, ta sẽ hủy hoại hắn. Cuối cùng ta cũng sáng tỏ vì sao lúc nàng biết được Hoàng thượng sắp chầu trời, liền lựa chọn tha ta một mạng.
Thì ra, nàng đã sớm tính toán rất tốt. Nàng muốn ta chôn theo. Như thế, quang minh chính đại giết ta. Có lẽ, ta sớm nên nghĩ tới. Hoàng hậu nàng, cũng không muốn bỏ qua cho ta. Ta cũng biết, nàng thật vì Quân Ngạn. Theo ý nàng, sự lựa chọn của ta chỉ có hai. Một là giao ra di chiếu để Quân Ngạn lên ngôi, còn ta, chính là chôn theo.
Hai là không giao di chiếu để Quân Lâm lên ngôi. Còn hắn đối với ta như thế nào, ta cũng không biết. Nhưng, Hoàng hậu làm sao biết. Thật ra thì ta chỉ có một con đường có thể đi. Bởi vì, cho dù ta chết đi, cũng sẽ không có người giúp ta giao ra di chiếu. Bởi vì, ta chưa bao giờ đem việc này nói cho bất luận kẻ nào biết. Nhưng nếu nàng cho là thế, thì ta lại không thể bỏ qua cơ hội này. Dù sao, đường nào ta cũng chết. Ngước mắt nhìn nàng, ta gằn từng chữ:
“Ngươi muốn ta chết, cũng có thể. Nhưng, ta có hai điều kiện.”
“Nói.” Nàng rất bình tĩnh, giống như nàng đã sớm đoán được ta sẽ đáp ứng. Ta cắn răng, dừng một chút, mới mở miệng:
“Ngươi viết thêm một ít ở trên chiếu thư, tân hoàng lên ngôi, Đại Xá Thiên Hạ.”

Ở trong mắt nàng từ từ tỏa ra vẻ kính nể, một lúc lâu, mới gật đầu:
“Ngươi cũng trở nên thông minh, đến nay vẫn còn cố gắng cứu mạng Lục ca ngươi. Được, Bổn cung đáp. Còn có một chuyện?”
“Bỏ qua cho Tiết gia huynh muội.”
Trên mặt của nàng thoáng qua một tia không vui, nhưng không có phát tác, chỉ nói:
“Chuyện này, ngươi bảo Bổn cung làm sao thêm vào trong chiếu thư?”
Ta biết rõ, chuyện này không thể thêm vào, cũng không cách nào thêm. Nhưng mà, mọi chuyện đều có biện pháp giải quyết. Ta nhìn nàng mở miệng nói:
“Ngươi ở trước mặt của ta mà thề, lấy . . . . .lấy biểu ca ra thề!”

Thật xin lỗi biểu ca, bởi vì chỉ có thể như vậy, cô mới không nuốt lời, không dám nuốt lời! Ta cũng hết sức tin tưởng, chỉ có như thế, Hoàng hậu vì giang sơn Quân Ngạn, mới không xuống tay làm loạn.
“Ngươi!” Nàng rõ ràng nổi giận, đưa tay chỉa vào người của ta nói:
“Rốt cuộc hynh muội Tiết gia cho ngươi cái gì tốt mà khiến ngươi có thể không chú ý đến tánh mạng Ngạn nhi!”
Ta lắc đầu:
“Ngươi sai rồi, biểu ca ra sao, thì cũng do ngươi. Nếu ngươi không nuốt lời, hắn sẽ rất tốt.”
“Ngươi. . . . . .”
Nàng bị ta nói đến cứng họng, nhất thời không thể nói ra lời, tức giận nhìn chằm chằm ta, thật lâu thật lâu, mới mở miệng nói với giọng điệu đầy dữ tợn:
“Được!”
“Ta thề, đợi Ngạn nhi lên ngôi, sau đó, sẽ không làm khó dễ huynh muội Tiết gia. Nếu như có làm trái lời hứa này, Ngạn nhi sẽ . . . . . sẽ không chết yên ổn!”
Bốn chữ cuối cùng, nàng nói rất khó khăn, cắn môi mà nói. Chẳng biết tại sao, ta nghe rồi, liền cảm thấy đau lòng như sóng biển cuộn trào mãnh liệt. Bỗng nhiên, ta cảm giác mình có phần vô sỉ, Hoàng hậu lấy Quân Ngạn ép ta, không phải ta cũng như nàng sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận