Nhìn vẻ mặt đầy giận dữ của Hoàng hậu, dần dần, ta bừng tỉnh. Nàng nói “Hoàng thượng” . Trái tim giống như bị thứ gì đánh mạnh vào, ta lắc lư, như muốn ngã quỵ. Hốc mắt trở nên ẩm ướt, như nước từ bên trong tuôn ra, trượt xuống gò má. Là Hoàng thượng.
Hắn đã giết nhóm cung nhân trong cung ta, vì để cho ta không có vướng bận. Ta nói không rõ đến tột cùng là cảm kích, hay là căm giận. Chẳng qua chợt cảm thấy rất mệt mỏi.
Tại trận chiến hung ác đáng sợ này, ta quá nhỏ bé, ta giống như một con hề ngu ngốc, như khúc bè gỗ va đập trong sóng lớn, cuộn trào mãnh liệt. Hoàng hậu yên lặng nhìn mấy cổ thi thể trên đất, một lúc lâu, mới cười mỉa lên. Mở miệng nói:
“Ha ha, thật tốt. Bổn cung coi như là biết nội dung di chiếu của Hoàng thượng rồi! Chẳng qua là, hắn làm sao nghĩ đến, ngươi vốn không phải Nhã Phi!”
Ta chán nản, Hoàng thượng hắn làm sao lại không biết chứ? Nếu không biết, hắn sẽ không cất nhắc Dương Trọng Vân rồi. Đột nhiên, thị vệ tiến lên, khống chế thân thể ta. Ta ra sức giãy dụa, tức giận nhìn Hoàng hậu, cười lạnh nói:
“Ngươi cho rằng ngươi làm như thế, tất cả đều là vì hắn? Vì sao ngươi chưa bao giờ hỏi hắn một chút, cái gì mới là cuộc sống mà hắn thật sự muốn? Nhìn hắn đau khổ, đây mới là mục đích của ngươi sao? Phải không!”
“Câm mồm !”
Cuối cùng, nàng không nhịn được mà đánh gãy lời ta nói, thu lại nụ cười, trầm giọng nói:
“Bổn cung là mẫu hậu của hắn, Bổn cung làm tất cả đều là vì tốt cho hắn! Chỉ có điều hiện tại, hắn còn mơ hồ, một ngày nào đó, hắn sẽ hiểu nổi khổ tâm của Bổn cung! Nói, ngươi đem chuyện di chiếu nói cho ai?”
Ta cắn môi, ai ta cũng không có nói, tất nhiên cũng không nói cho nàng biết. Lực trên tay càng gia tăng, giống như muốn đem cánh tay của ta bẻ gảy.
“Ư ——” ta đau đến đầu đầy mồ hôi, run rẩy gọi nàng: “Cô. . . . . .”
Dường như nàng chấn động mạnh, ánh mắt nhìn tới ta đã không còn bén nhọn nữa. Phất tay ý bảo thị vệ buông lỏng tay ra, ta cầm cự không nổi, xụi lơ xuống. Nàng bước nhanh tiến lên đây, nhìn thẳng ta, nói nhỏ:
“Loan Phi, Bổn cung không muốn thương tổn ngươi. Chẳng qua là, ngươi nên rõ ràng, Ngạn nhi là đứa con duy nhất của Bổn cung, Bổn cung chỉ muốn đem thứ tốt nhất cho hắn. Ngươi hiểu không?”
Thứ tốt nhất, theo ý nàng, là hoàng quyền. Nhưng, với ta thì không. Với Quân Ngạn, cũng có thể không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...