Trong mắt hắn ngoài phẫn hận ra, còn là bi thương. Nỗi đau này càng lúc càng đậm, phảng phất trong không khí, tràn khắp bên trong thiên điện, từng chút từng chút ngấm vào trong cốt tủy. Cổ tay bị hắn dùng sức nắm, rất đau. Nhưng, vì sao lòng của ta lại đau như vậy?
“Ngươi rốt cuộc là muốn gì?”
Hắn nhìn ta, nhấn mạnh từng chữ một cách khó khăn. Ta giật mình. Ta thật sự không hiểu hắn, vì sao mỗi lần đều hỏi ta những thứ vấn đề kỳ quái này? Dùng sức rút tay ra, ta cố ý không nhìn hắn, lạnh lùng thốt:
“Buông tay!”
Mới vừa rồi còn nói ta là phi nhưng lại cùng hoàng tử cấu kết. Vậy, hắn lúc này, lại xem là gì đây? Hắn không buông, tiếng hít thở nặng nề, trầm giọng hỏi ta:
“Ngươi thật sự yêu hắn?”
Ta hiểu, ý hắn nói là Quân Ngạn. Ánh mắt rơi vào trên mặt người trên giường, nhìn thấy vẻ mặt hắn thống khổ, tâm bị nén lại. Chỉ là, chữ ‘yêu’ vẫn không nói ra được khỏi miệng. Cho dù chỉ để lừa hắn, cũng không nói được. Khẽ nhắm mắt lại:
“Đúng thì thế nào?”
“Vậy, ta liền giết hắn!”
Hắn trả lời thật nhanh, dường như đã sớm nghĩ đến đáp án. Ta lấy làm kinh hãi, bỗng dưng mở hai mắt ra, ngước mắt nhìn hắn. Đáy mắt hắn dần dần trở nên không còn bình tĩnh nữa, trừ cơ trí âm ngoan của hắn trước sau như một, mơ hồ thêm một phần giãy dụa. Ta bỗng cười lên, nhẹ giọng nói:
“Đối với ta, là còn yêu sao?”
Nếu không, vì sao phải như thế?
“Không yêu!”
Hắn nói rất dứt khoát, nhưng mà, tay cầm tay ta lại run lên bần bật.
“Ahaaa.” Ta nhịn không được mà bật cười:
“Nếu như thế, ta yêu ai, cùng ngươi không liên quan.”
Chậm rãi, thu hồi ánh mắt từ trên mặt hắn, song nhìn xuống mặt đất.
“Nhưng, nếu như hôm nay ngươi muốn động đến hắn, trước hết hãy giết chết ta trước!”
“Ngươi!” Dường như ta đã chọc giận hắn, tự giễu cười một tiếng, sợ là hắn sẽ giết chết ta thật rồi. Nhưng mà, vì sao một chút ta cũng không sợ, ngược lại cảm thấy có loại giải thoát? Aiz, Phượng Loan Phi, ngươi không phải là rất sợ chết sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...