Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Hoàng hậu ung dung nhìn thoáng qua hắn, trầm giọng nói:
“Trước mắt văn võ bá quan đều không ở đây, Bổn cung sao có thể tuyên đọc di chiếu? Đợi ngày mai lên triều, Bổn cung tự sẽ nhắn nhủ ý chỉ Hoàng thượng!”
Tim run rẩy, Hoàng hậu muốn soán vị! Bất giác nhìn về phía Quân Ngạn, hắn mím chặt môi không nói một lời nhìn nàng, thông minh như hắn, hiển nhiên đã sớm biết dụng ý Hoàng hậu. Chẳng qua là, hắn muốn dẫn ta ra khỏi cung, làm sao còn có thể nhận lấy việc an bài tốt ngôi vị Hoàng Đế kia của Hoàng hậu chứ?
Ta đang suy nghĩ, liền thấy thân mình Quân Ngạn lay động, ta kinh hãi, trong mắt Hoàng hậu cũng lộ ra dự tính nói dối. Quân Vũ cau mày nói:
“Thất hoàng huynh, ngươi làm sao. . . . . .”
Chắc là hắn ta nhìn thấy vết thương trên người hắn, còn có vẻ mặt mệt mỏi của hắn, nên mới để tâm hoài nghi. Lòng của ta căng thẳng đến cực hạn, Hoàng hậu vội nói:
“Người đâu, trong người Ngạn Vương có thương tích, dìu xuống truyền thái y chẩn bệnh!”
Lời của nàng vừa mới rơi, liền có người đi vào vịn Quân Ngạn, hắn nghĩ muốn giãy giụa, đột nhiên thân thể cứng lại. Ta biết, nhất định là người của Hoàng động tay chân. Hoàng hậu là sợ hắn kiềm chế không được, ở tại chỗ nói chuyện muốn dẫn ta đi. Có một người khác nói:
“Chẳng lẽ là do những thích khách kia. . . . . .”
Vốn chỉ là do Quân Lâm thuận miệng nói một câu, không ngờ hiện tại đã được đi một cách sinh động. Hoàng hậu chậm rãi thu hồi tầm mắt, điểm nhẹ cái trán, mở miệng nói:
“Không sai. . . . . .”
Nàng cũng không cần phải nói là bởi vì bảo hộ ta…..Cảm thấy thật tức cười, vốn là muốn dùng để lấy lòng Hoàng Thượng, giờ thì đâu còn dùng được? Lúc hồi thần mới phát hiện ánh mắt Quân vũ nhìn thẳng vào ta, khóe miệng lộ ra nụ cười như có như không. Cảm thấy kinh hãi, chẳng lẽ hắn biết được cái gì? Ngay lúc đó, có một người từ ngoài cửa xông nhanh vào, kêu lên một tiếng đau xót:
“Phụ hoàng!”
Đầu ngón tay run lên, đột nhiên ta ngước mắt nhìn lại, chống lại ánh mắt của hắn. Nháy mắt Quân Lâm nhìn thấy, vẻ bi thống trong mắt chợt biến chuyển thành phẫn hận. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...