Các vị Vương gia lập tức đi đến đây, ta đứng ở phía trước Ngự Hòa Cung, nhưng mãi không thấy Quân Lâm. Khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái, Hoàng thượng bệnh nặng, hắn làm sao lại không tới? Chẳng lẽ, hắn hận Hoàng thượng phong ta làm Nhã Phi, cho nên mới không đến? Nhưng mà, hắn là người như vậy sao? Mời vừa lâm vào suy nghĩ, liền nghe một người kêu ta:
“Nhã Phi.”
Quay đầu lại, thấy Quân Vũ đứng ở sau lưng ta. Ta có chút kinh ngạc, nhìn dáng vẻ của hắn, là vừa từ bên trong ra ngoài. Ta lại không biết, hắn cùng với ta có cái gì tốt mà nói. Khẽ lui ra nửa bước, ta cúi đầu nói:
“Thập vương gia có gì chỉ giáo?”
Hắn không ở bên trong cùng với Hoàng thượng, cư nhiên lại ra ngoài nói chuyện với ta, thật sự có chút kỳ quái. Hắn nhìn thoáng qua ta, đột nhiên cười một tiếng, mở miệng nói:
“Tình huống hiện nay, ngươi một chút cũng không lo lắng nhỉ, xem ra phụ hoàng ta thật đúng là vì ngươi lưu lại đường lui rất tốt.”
Trong lòng cả kinh, ta không biết lời của hắn là có ý gì. Hắn lại nói:
“Có thật phụ hoàng đem di chiếu giao cho ngươi? Nếu không, dựa vào một cô gái yếu đuối như ngươi, thì làm sao có thể ung dung trấn định như vậy?”
Kinh ngạc mà nhìn nam tử trước mặt, Quân Vũ cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, mới vào cung, cũng đã đem tất cả mọi chuyện nhìn thấu đáo đến như vậy. Ta không nói lời nào, hắn không ngại, nói tiếp:
“Nhưng mà nếu như ngươi đem nó làm thành một bùa hộ mệnh lớn thì có thể ngươi sai hoàn toàn rồi. Nó vô cùng có khả năng là bùa đòi mạng của ngươi! Nếu như ngươi đủ thông minh, liền không phải là đứng ở chỗ này, mà là nên suy nghĩ một chút, làm thế nào để bảo vệ tánh mạng.”
Hắn phân tích rất chu đáo, theo ý hắn, ta chỉ là phi tử với hai bàn tay trắng thôi. Không có con cháu, sau khi Hoàng thượng chết, ta còn có thể dựa vào người nào? Chẳng qua là, ta cùng với Quân Vũ chỉ mới gặp mặt một lần, vì sao hắn lại tốt tính như vậy mà đến nhắc nhở ta? Hắn chợt ngưng cười, đến gần ta, giảm thấp thanh âm xuống hỏi:
“Bổn vương thật tò mò, phụ hoàng sẽ đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho người nào?”
Lúc hắn hỏi câu này, ánh mắt trở nên sắc bén. Thì ra, hắn cũng có toan tính. Tiếng lòng căng thẳng, ta trái với lòng mà mở miệng:
“Bản cung phải cảm tạ Vương gia đã vì bản cung suy tính những chuyện này, chẳng qua câu nói sau cùng của Vương gia, Bản cung nghe không hiểu.”
Coi như hắn đoán đúng, ta cũng sẽ không thừa nhận trên tay của ta có di chiếu. Khó đảm bảo hắn không phải là Hoàng hậu thứ hai. Hắn có vẻ có chút kinh ngạc, một lúc lâu mới thấp giọng cười nói:
“Thì ra ngươi là vậy. Không nhu nhược lắm, Bổn vương, nhìn nhầm rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...