Hắn không chú ý tới vẻ khác thường của ta, vẫn như cũ cúi đầu nói:
“Ái phi, lúc này đổi lại là Trẫm đi trước một bước, trẫm đi đến bên cầu Nại Hà, chờ nàng. Vẫn đợi nàng tới.”
Vẫn, đợi. . . . . . Ta biết rõ người hắn đợi là Nhã Phi chứ không phải là ta. Nhưng, khi nghe hắn nói ra câu đó, nước mắt không ức chế được mà chảy xuống, tâm từng chút từng chút xoắn lại.
Đây chính là hoàng gia mà ta đã từng dốc sức kính trọng từ xa! Đây chính là hoàng gia mà ta đã từng cho rằng không có khả năng có tình yêu! Phải không? Thì ra, tất cả đều sai.
“Ái phi, Trẫm đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho Lâm nhi, về sau, nàng chính là Thái hậu.”
Hắn nhìn ta, nói từng chữ từng câu, ánh mắt rất là chắc chắn. Ta ra sức lắc đầu:
“Ta không phải là. . . . . .”
Cắn môi, vào giờ phút này rồi, mà ta vẫn không cách nào nói ra sự thật. Sự thật, ta không phải là Nhã Phi. Hắn không biết trong lòng ta đang suy nghĩ gì, lại an ủi ta:
“Nàng không cần phải lo lắng, mặc dù Lâm nhi đối với nàng vẫn còn ngăn cách, nhưng mà Trẫm có dặn Trọng Vân. Hắn nhất định sẽ kính trọng nàng như trước kia!”
Trong lòng đấu tranh, hắn làm sao biết, ta thật ra vốn không phải vì cái này. Trầm mặc chốc lát, Hoàng thượng lại ho khan. Ta khóc:
“Hoàng thượng, người không cần nói nữa. . . . . .”
Hắn ngoắc ý bảo ta lại gần, ta nghe lời đến gần, hắn cúi đầu ở bên tai ta nói nhỏ:
“Nhất thiết phải nhớ, Trẫm đem di chiếu đặt ở. . . . . .”
Thanh âm của hắn thật thấp thật thấp, nhưng lại đặc biệt rõ ràng. Đôi tay vô thức nắm chặt, ta gật đầu, nhớ rồi, ta nhất định nhớ. Hắn lại dặn dò:
“Ngạn nhi, cũng là đứa bé ngoan, không nên, làm khó hắn.”
Lời của hắn, dường như là khẩn cầu. Khó khăn mở miệng:
“Đã như vậy, Hoàng thượng vì sao phải bỏ hắn mà lựa chọn Lâm Vương?”
Hắn trầm mặc trong giây lát, mới nhìn ta nói:
“Trẫm quả thật có một lần băn khoăn, nhưng, không phải ai cũng như nàng, không tranh quyền thế.”
Nói tới khúc cuối, trong ánh mắt già nua của hắn chợt lóe lên ánh sáng sắc bén, mờ mờ ảo ảo, có chút chói mắt. Trong lòng cảm thán, Hoàng hậu cả đời theo đuổi quyền lực, nào ngờ cũng bởi vì nàng ta mà Quân Ngạn lỡ mất dịp may với Long Ỷ!
Aiz, cái này có thể nói là khéo quá thành vụng? Sự sắc sảo của nàng quá rõ, Hoàng thượng sớm đã bắt đầu đề phòng. Cho nên, mới phải đề bạt Dương Trọng vân. Hắn cũng sợ, hắn vừa mất, cho dù Quân Lâm lên ngôi, cũng ép không được khí thế của Hoàng hậu?
“Ái phi.”
Hắn gọi ta, chợt lộ ra nụ cười thoải mái, chân mày nhíu lại cũng từng chút từng chút giãn ra, cố gắng duy trì thân thể nhìn ra bên ngoài, nhẹ giọng nói:
“Đúng rồi, Lâm nhi đâu? Vì sao còn chưa tới?”
Quân Lâm. . . . . . Mỗi lần nhắc đến hắn, nghĩ đến hắn, trong đầu thoáng hiện hình ảnh làm cho ta nghẹt thở. Hít một hơi thật sâu, mới đứng dậy, ta thấp giọng nói:
“Hoàng thượng nghỉ ngơi đi, nô tì ra ngoài xem một chút.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...