Hiển nhiên, trong lòng Quân Ngạn nghĩ giống như ta. Vẻ mặt của hắn căng thẳng, nhưng là một phát bắt được tay của ta, không chịu buông lỏng tí nào. Ta kinh ngạc, lại thấy hắn nhướng mày, ánh mắt hướng về phía bên trái. Ta bất giác nhìn theo, liền thấy vài bóng người lặng lẽ đến gần. Tâm, căng thẳng đến cực hạn. Xem ra, bọn họ cuối cùng cũng phát hiện ra chúng ta.
Giày thị vệ đã lộ ra một nửa, Quân Ngạn ra tay rất nhanh, bóp chặt cổ thị vệ kia, đem hắn quật ngã trên mặt đất một cách dễ dàng. Quả nhiên, là người của Hoàng hậu. Trên mặt của hắn không thấy một chút do dự nào, cổ tay khẽ đảo, chỉ nghe “Két” một tiếng, thị vệ phía dưới hai mắt trợn ngược, liền chết trong chốc lát.
“Á.” Ta kinh hô núp ở phía sau hắn. Quân Ngạn xoay người lại kéo ta qua, một chưởng đánh về phía bên phải. Một thị vệ khác lập tức rút người né tránh, vẫn không có rút đao, lặng lẽ liếc nhìn thị vệ chết đi, đột nhiên quỳ một gối xuống, mở miệng nói:
“Vương gia, có chuyện không hay!”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, có chuyện không hay? Không phải là chuyện Quân Ngạn muốn mang ta rời cung sao? Chỉ là, nhìn sắc mặt của thị vệ, dường như không hẳn chỉ là chuyện đó…..Quân Ngạn nhíu mày, thị vệ kia lại nói:
“Hoàng hậu mời Vương gia cùng Nhã Phi nương nương nhanh đi Ngự Hòa Cung, Hoàng thượng đột nhiên bệnh nặng!”
“Ngươi nói cái gì?”
Ta không khỏi bật thốt lên hỏi, Hoàng thượng bệnh nặng? Điều này sao có thể? Quân Ngạn đứng ngơ ngác, dường như vẫn còn cân nhắc chuyện này thực hay giả. Ta nhịn không được quay đầu nhìn lại, hèn gì bỗng nhiên trong cung trở nên khẩn trương như thế. Chẳng qua là, Hoàng hậu không thừa dịp rối loạn mà giết ta sao?
Ngoái đầu nhìn lại, nhìn thị vệ quỳ trên mặt đất, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái. Lại suy nghĩ, sợ là giờ này Hoàng thượng phái người gọi ta qua? Cũng khó trách lúc này Hoàng hậu không động thủ, thị vệ của nàng có thể trân trọng gọi ta một tiếng ‘Nhã Phi nương nương’ .
“Đi Ngự Hòa Cung.” Ta nhìn về phía Quân Ngạn nói. Dù có hận đi nữa, thì đó cũng là phụ hoàng của hắn. Hắn mím chặt đôi môi, một câu cũng không chịu nói. Ta hiểu rõ, theo ý tứ của hắn, là muốn nhân cơ hội này mà xuất cung. Chẳng qua là. . . . . . Liếc nhìn thị vệ trên đất, nếu như chúng ta cố ý muốn rời đi, chắc chắn Hoàng hậu sẽ không đồng ý. Huống chi, Quân Ngạn đã bị thương, ta không muốn hắn động thủ với bọn thị vệ.
*** Ngự Hòa Cung.
Bọn thái y cứ ra vào liên tục, vẻ mặt mọi người đều ngưng trọng. Công công thấy ta tiến vào, vội nghênh tiếp nói:
“Nương nương ngài đã tới, mau mau, Hoàng thượng vẫn gọi ngài !”
Hắn nói xong, nghiêng người dẫn ta tiến vào. Quân Ngạn muốn tiến lên, lại bị ánh mắt của ta ngăn lại. Xoay người lại theo công công đi vào, Hoàng hậu cùng nhóm Tần phi đang đứng ở bên trong nội thất, thấy ta tiến vào, mặt nàng không thay đổi nhìn thoáng qua ta, cư nhiên nói:
“Tất cả lui xuống, Hoàng thượng có lời muốn nói riêng với Nhã Phi.”
Dứt lời, nàng phất ống tay áo một cái, dẫn đầu đi ra ngoài. Nhóm Tần phi có chút bất mãn nhìn ta một cái, dù cho không cam lòng, cũng chỉ có thể đi ra ngoài. Ta sửng sốt một chút, cất bước tiến lên. Công công giúp ta phất rèm lên, màn khói lượn lờ tỏa ra từ lư hương dâng lên lượn lờ, đem cả tẩm cung bao phủ trong một tầng sắc thái mông lung.
Ta thấy Hoàng thượng an tĩnh nằm ở trên long sàng, nhắm hai mắt, chỉ có lồng ngực hơi phập phồng, nhìn ra, hắn vẫn còn sống. Công công đi lên trước, nhẹ giọng nói:
“Hoàng thượng, Nhã Phi nương nương tới.”
“Ái phi. . . . . .” Hắn nhẹ giọng nói, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy ta, trong mắt tràn đầy vui mừng, run rẩy giơ tay lên, duỗi đến trước mặt ta. Ta chần chờ, cuối cùng đưa tay cầm tay của hắn, quay đầu lại hỏi công công:
“Đang êm đẹp, Hoàng thượng làm sao lại ngã bệnh?”
Công công cố nhếch môi lên, nhỏ giọng nói:
“Thật ra thì Hoàng thượng. . . . . .”
“Không có chuyện của ngươi, ngươi lui xuống.”
Lời của công công mới nói tới một nửa, liền bị Hoàng thượng cắt đứt. Công công vội im miệng, thấp giọng đáp, lùi bước lui ra ngoài.
“Hoàng thượng. . . . . .” Hắn nhìn ta cười một cách khó khăn, mở miệng nói:
“Ái phi không nên đau buồn, Trẫm biết sớm muộn cũng có ngày này.”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu trong lời nói của hắn là có ý gì, thế nhưng hắn lại nặng nề thở dài một tiếng, lại nói:
“Cho nên Trẫm, thà rằng thua trận, cũng phải đem nhi tử từ Biên Quốc cứu trở về! Nếu Trẫm mất, ai còn biết. . . . . . quan tâm hắn?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...