Hoàng Hậu hiển nhiên là so với ta càng giật mình hơn, nhìn ta với vẻ hơi hoang mang, đưa tay đẩy ta vào trong nội thất, trầm giọng nói:
“Không cho phép ra!”
Nói xong, đóng cửa lại thật chặt. Trong lòng cười lạnh, thì ra, nàng sợ Quân Ngạn ở chung một chỗ với ta đến vậy. Nhớ lại ngày trước, nàng trăm phương ngàn kế muốn ta gả cho hắn! Ha ha, quả nhiên, thân phận không giống nhau, lòng người cũng không giống nhau. Từ trong khe cửa nhìn ra, thấy Quân Ngạn bước nhanh tiến vào, trên mặt tràn đầy tức giận. Hoàng Hậu vội nghênh đón, kéo hắn lại hỏi:
“Ngạn nhi, vì sao quay lại đây?”
“Mẫu hậu!”
Thanh âm Quân Ngạn mang theo vẻ đau đớn:
“Ta không làm được! Không làm được!”
Ra sức nện một quyền ở trên bàn, chén trà cùng ấm trà cũng phát ra tiếng vang chói tai.
“Ngạn nhi!”
“Nhìn nàng cười, ta lại cười không nổi. Nhìn hắn ôm nàng, ta rất đau. . . . . .”
Hắn một tay nắm vạt áo trước ngực, cứ như thế mà cười, lại lắc đầu:
“Cho nên ta không làm được, thật không làm được.”
“Ngạn nhi!”
Hoàng hậu ôm lấy hắn, run giọng nói:
“Hài tử ngốc, ngươi tội gì phải như thế chứ?”
“Mẫu hậu!”
Hắn đẩy nàng ra, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, gằn từng chữ:
“Ngài biết, ta hận hắn!”
Hoàng Hậu lộ ra thần sắc kinh hoảng, vội vươn tay che cái miệng của hắn, trách mắng:
“Chớ có nói bậy!”
Hắn gạt tay của nàng ra, thẳng thắn:
“Cho dù hắn là Hoàng Đế Đại Tuyên thì sao nào? Dù cho hắn là phụ hoàng ta thì sao hả! Ta hận hắn, ta hận hắn!”
“Hắn không nên chạm vào Loan Phi! Hắn nhiều phi tử như vậy, vì sao còn cố tình muốn chạm tới Loan Phi! Nàng sẽ không thích cuộc sống như thế, nàng muốn tình yêu, trước giờ luôn cao quý. . . . . .”
Ta kinh hãi, như vậy Quân Ngạn. . . . . . Thân thể khẽ nhúc nhích, đầu ngón chân sơ ý đá ngã khung cửa, phát ra tiếng vang hơi nhỏ. Cảnh giác như hắn, ánh mắt đã nhìn về bên này rồi.
“Ngạn nhi.”
Hoàng hậu cố gắng kêu hắn, hắn đã sớm bước tới đây, đưa tay lên đẩy cửa nội thất ra. . . . . . Ta kinh hoảng lui về sau mấy bước. Trong mắt nam tử tràn đầy kinh ngạc song từ từ thay vào vẻ mừng rỡ, gần như là xông lại, đem ta kéo vào trong ngực, hắn run rẩy mở miệng:
“Loan Phi, thật sự là ngươi? Thật sự là ngươi. . . . . .” Thời gian giống như lại trở về nửa năm trước, ta chỉ là vào cung đến thăm Cô. Mà hắn, như cũ là hoàng tử, là biểu ca của ta. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...