“Nương nương, ngài có thể tha thứ cho nô tỳ không? Là do lỗi nô tỳ, mới khiến cho nương nương. . . . . .”
Tần mama cúi người xuống dưới chân ta, khóc đến mức không thành tiếng. Ta lắc đầu, đưa tay dìu bà ta dậy, mở miệng nói:
“Mama trước hãy đứng dậy, ta. . . . . . Cũng không phải là mẫu phi của Lâm Vương. Chỉ là may mắn được phong hào ‘ Nhã Phi ’ mà thôi.”
Con ngươi của bà ta hơi căng lớn, lộ ra vẻ không thể tin được. Ta xoay người đi, có giải thích nữa cũng không làm nên chuyện gì, nhưng ta không phải là Nhã Phi, điều này là thật.
Hoàng Thượng chỉ là cho rằng, ngoài hắn cùng với Nhã Phi ra thì không còn ai biết về truyền thuyết Anh Vườn, vì thế mới cho ta là Nhã Phi. Cách một lát sau, mới nghe Tần mama thở dài một tiếng, làm như lầm bầm lầu bầu:
“Vương gia khi còn bé rõ là mệnh khổ, còn nhỏ tuổi vậy mà bị đưa đi Biên Quốc làm con tin, nhưng bây giờ thì tốt rồi.”
Bà ta nhìn ta, từ từ cười rộ lên:
“Nay, Dương đại nhân cũng trở lại, mọi chuyện đều sẽ khá hơn.”
Chợt cảm thấy kinh hoàng, Dương đại nhân?
“Dương đại nhân? Ai là Dương đại nhân?”
Ta vội hỏi, trong đầu đã sớm hiện lên gương mặt của Dương Trọng Vân, lại hoảng sợ thêm lần nữa, hắn thật sự không phải là một cái sư gia nho nhỏ ư? Bà ta cười nói:
“Dương Trọng Vân đại nhân đó, hắn là ca ca của nương nương…. “
Có thể là nhớ lại lời ta nói mình không phải là Nhã Phi, bà ta ngừng một lát, ngược lại nói:
“Hắn chính là Cữu Cữu ruột(* Cậu) của Vương gia đó.”
Ta chỉ cảm thấy đầu óc ‘Ông’ một tiếng, khó trách tối nay ở trên đại điện, hắn có thể mạo hiểm đứng ra vì Quân Lâm nói chuyện, có nguy cơ chọc giận Hoàng Thượng. Hắn đúng là cậu của Quân Lâm, là ca ca của Nhã Phi! Tần mama không cảm giác ra được sự khác thường của ta, cứ nói tiếp:
“Nếu năm đó Dương đại nhân còn ở đây, thì có lẽ nương nương cũng sẽ không. . . . . .”
Bà ta dường như ý thức được mình nói sai, vội im miệng, có chút sợ hãi mà nhìn ta. Ta chỉ cảm thấy cả người run lên, vội nắm chặt mép bàn, cắn răng hỏi:
“Năm đó, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
Trong đầu lần lượt nhớ tới thời điểm Phượng phủ xảy ra chuyện không may, lúc ở trong thiên lao, ngục tốt kia thuận miệng nói ra: Thánh Đức 27 năm, chuyện Dương đại nhân bị giáng chức ai nói không phải là do Quốc Cữu gây nên? Chẳng qua là khi đó hắn quyền cao chức trọng, ai cũng không dám đứng ra nói chuyện! Chỉ tiếc Dương đại nhân làm quan thanh liêm cũng bị kẻ gian hãm hại! Dương đại nhân, Dương đại nhân. . . . . .
Nay, ta mới cảm giác rằng mình đã tỉnh ngộ, thì ra ba chữ này, ta đã sớm nghe qua. Có điều khi đó ta đây, tin chắc Phượng Hố trong sạch, cắn răng không thèm để ý. Như vậy, hiện tại thì sao? Vì ta đột nhiên hỏi chuyện Dương Trọng Vân, nên Tần mama hơi có chút kinh ngạc, nhưng là lắc đầu nói:
“Bẩm nương nương, năm đó, chuyện Dương đại nhân, nô tỳ cũng không rõ. Chỉ biết là, Dương đại nhân đột nhiên bị bãi nhiệm chức vị Thừa Tướng, trong một đêm bị trục xuất khỏi kinh thành.”
Thì ra, lúc đầu hắn chính là Đại Tuyên Thừa Tướng. Che ngực hít sâu vài hơi, năm đó Nhã Phi được sủng ái nhất hậu cung, ca ca ruột lại là Thừa tướng, quyền cao chức trọng, Hoàng Hậu tất nhiên sẽ đem bọn họ coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Trước trừ đi Dương Trọng Vân, sau lại cấp tốc hại Nhã Phi. . . . . . Trời ạ.
Đột nhiên nhắm hai mắt lại, cả người nhẹ run lên, mặc dù ta chưa từng chứng kiến tận mắt mọi chuyện xảy ra năm đó, nhưng lại có thể lĩnh hội được tràng diện kinh tâm động phách đó rồi (* chấn động lòng người). Hại người ở trong vô hình, giết người ở trong vô hình. Hoàng Hậu, Cô của ta. Ta không biết trên tay của nàng, đến tột cùng là đã dính bao nhiêu máu người! Bỗng giật mình, đúng rồi, còn có Tiết Vị Ương! Vị Ương nàng vẫn còn ở trong cung! Bất chấp tất cả mà lao ra.
“Nương nương!” Tần mama vội vã gọi ta.
“Nương nương!” Cung nữ thấy ta chạy đi, cả kinh, liền vội đuổi theo ta. Ta muốn đi Phượng Nghi Cung, vô luận như thế nào, ta cũng phải bảo toàn cho Tiết Vị Ương không bị một chút thương tổn nào mà rời khỏi hoàng cung. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...