“Tiết Tùng Ninh” Ba chữ này từ trong miệng hắn nói ra cùng lúc với quả đấm bỗng nắm chặt của hắn, có thể thấy là hắn cực kỳ căm tức. Dường như hắn bỗng nhớ đến điều gì đó, lớn tiếng hỏi:
“Hắn cũng là người của Hoàng Hậu ? Aha ha.” Hắn lại còn cười rộ lên:
“Ta nên sớm nghĩ tới! Mười năm trước không có đem ta diệt trừ tận gốc, hiện tại thì lại nhịn không được mà tìm đến ta!”
Chẳng biết tại sao, lúc nghe hắn nói những lời này, ta chỉ cảm thấy nỗi buồn vô hạn chậm rãi tự dâng lên trong lòng. Mười năm trước, hắn vẫn còn là một đứa bé. Là một đứa bé chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé, nhưng mà hắn vẫn sống. Ta không cách nào tưởng tượng ra lúc đó, hắn chịu bao nhiêu gian khó cùng khổ nạn, thì hắn mới có thể luyện thành tâm địa sắt đá như hôm nay.
“Phượng Loan Phi!”
Hắn bỗng gằng giọng gọi tên ta một cách dữ tợn. Ta giật mình nhìn hắn, thế nhưng hắn lại cười mỉa:
“Nhã Phi? Ngươi sao xứng!”
Trong lòng đau xót, nhìn nam tử với gương mặt tràn đầy đau thương, quanh người hắn lan tràn nổi tức giận vô cùng sâu sắc, ta bỗng dưng lui ra nửa bước. Quật cường ngước mắt nhìn hắn, gằng từng chữ rõ ràng:
“Bất kể như thế nào, hiện giờ ta cũng đã là Nhã Phi. Xứng hay không cũng không cần ngươi bình phẩm! Ngươi là người thông minh, sau này ở trước mặt Hoàng Thượng, ngươi nên kêu ta một tiếng ‘ mẫu phi ’.”
Mẫu phi. . . . . . Vì sao nhớ tới ta lại đau lòng rồi.
“Ngươi đừng mơ tưởng!”
Hắn khó khăn nặn ra ba chữ, trợn mắt nhìn ta. Ta cũng không muốn như vậy, không muốn hắn gọi ta như vậy. Chẳng qua là, chúng ta còn có đường lui sao? Ta không muốn dây dưa với hắn nữa, xoay người muốn đi, thế nhưng hắn lại nhanh tay kéo ta:
“Không được đi!”
Thanh âm thật là bá đạo, không được đi? Dựa vào cái gì? Ta cắn răng nói:
“Cũng muốn giết ta sao?”
Nhớ tới cung nữ mới vừa chết thảm, nhịn không được mà run rẩy. Nam tử trước mắt này, suy nghĩ trong lòng hắn ta đã sớm nhìn không thấu rồi. Hắn chợt ngẩn ra, ta nói tiếp:
“Lần trước không có tự tay giết chết ta, không cam lòng sao? Muốn giết ta thêm lần nữa?”
Ta vĩnh viễn nhớ Tiết Tùng Ninh đã nói, người đứng phía sau cho người giám thị ta!
“Ngươi nói cái gì!”
Hắn rống giận. Ta cố gắng ổn định tâm trí của mình, không để cho hai chân khụy xuống. Ta nhìn thẳng vào mặt hắn:
“Tốt, muốn giết cứ giết, không giết thì để cho ta đi.”
Tối nay đối địch với hắn, ta cũng không thèm đếm xỉa cái gì nữa. Những lời lúc trước không dám nói, cũng nói hết. Chuyện không dám làm, cũng làm hết. Ngực đau nhói, nhưng ta lại muốn dùng cái vẻ mặt cười châm chọc mà hắn chán gét nhất để cho hắn nhìn. Mỗi một người khi yêu mà dẫn đến hận, vậy thì liền hận đến hoàn toàn đi! Cũng đỡ phải, canh cánh trong lòng! Hắn nhìn ta, không động một chút nào.
Lửa trong mắt từ từ tản đi, đau đớn kéo xuống dường như càng lúc càng sâu. Ta ngán ngẩm, hắn hôm nay, vẫn còn đau đớn điều gì đây? Chẳng lẽ hắn vẫn còn quyến luyến ta sao? Trái tim run lên bần bật, chán nản cười, nhìn xem, ta lại muốn như thế nữa rồi.
Hắn nói không để cho ta đi, thật đúng là không để cho ta đi. Cầm lấy tay ta càng ngày càng chặt, dường như muốn đem cổ tay của ta bẻ gãy đi vậy. Ta không có kêu đau, cúi đầu ra sức cắn xuống! Hắn cũng không có kêu đau, ngay cả động cũng chưa từng động một cái.
Ta chợt khóc, nhưng vẫn muốn dùng sức cắn, dùng sức cắn. . . . . . Đầu lưỡi nếm đến mùi máu tươi nồng nặc, lẫn vào trong mùi vị nước mắt của ta, thật là đau khổ. Ta yên lặng cắn, nhưng hắn vẫn còn nắm chặt tay ta như cũ. Ta đành buông miệng, ta không thể lay chuyển được hắn. Ngước mắt, trong nháy mắt ta hoảng hốt, ta dường như nhìn thấy hắn đang cười. . . . . . Cả người bị hắn kéo mạnh lại, nghe hắn nói một cách lạnh lùng:
“Bây giờ, ta dẫn ngươi xuất cung, đi cho thật xa, đừng để ta gặp ngươi! Nếu không, ta nhất định giết chết ngươi!”
“Phốc.” Không nhịn được bật cười. Phượng Loan Phi, ngươi lại u mê, hắn là loại lang tâm như sắt, làm sao có thể nhìn ngươi cười chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...