Cắn cắn môi…, ta có nên nói hết cho hắn biết không? Nói cho hắn biết, ta chính là Phượng phủ Bát tiểu thư Phượng Loan Phi, rồi hắn có còn nghĩ trong cơ thể ta tồn tại linh hồn Nhã Phi mà bỏ qua cho ta, bỏ qua cho Phượng Lê Mạch hay không? Không, không, ta không thể mạo hiểm như vậy.
“Ái phi, đang suy nghĩ gì?” Hoàng Thượng kéo ta tới bên cạnh, nhỏ giọng hỏi. Ta ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn cười rất là dịu dàng, khuôn mặt già nua phơi bày ra sắc thái vui sướng. Khiến lòng ta căng thẳng, mở miệng:
“Hoàng Thượng, coi như là vì ta cùng. . . . . . Cùng Lâm Vương, vậy thì nên khoan dung độ lượng, không phải tốt sao?”
Câu ‘Lâm nhi’ kia ta vẫn không thể nào nói ra khỏi miệng được. Nghe vậy, sắc mặt của hắn trầm xuống, dùng lực lớn mà nắm lấy tay của ta, nói:
“Chuyện này ái phi đừng nên nói nữa, Trẫm đã quyết định rồi!”
Trong lòng chợt lạnh, ta thức thời mà ngậm miệng, xem ra chuyện này ta cần phải bàn bạc kỹ hơn, không thể nóng lòng nhất thời được. Hoàng Thượng không nói thêm gì nữa, đưa tay tới ôm lấy ta, từ từ nằm xuống. Ta kinh hoàng, song lại nhớ tới hắn cũng là nam nhân. Mà ta, nên giãy dụa sao? Nên cự tuyệt sao? Bỗng nhắm hai mắt lại, ra sức cắn môi, vì Lục ca, còn có Tiết Vị Ương nữa, ta không thể làm như vậy. Không thể. . . . . .
Cảm giác hắn đưa tay lên rồi lại buông xuống nhưng không có cởi y phục của ta, mà là, từ từ vuốt ve gương mặt của ta, động tác nhẹ nhàng, rất là nhẹ nhàng. Ta có chút kinh ngạc mà mở mắt, thế nhưng hắn lại cười. Hắn hở môi, dường như có lời muốn nói, nhưng đến khóe miệng, lại nuốt xuống. Than nhẹ một tiếng, rồi lại ôm chặt ta.
Đột nhiên, ta không nhịn được mà run rẩy, Hoàng Thượng đối với Nhã Phi là yêu, đến tột cùng là sâu sắc đến mức nào đây! Lại khiến hắn có thể đối với ta như thế. Bỗng nhiên, ta cảm thấy không sợ hắn, thật không sợ. Cho dù hắn là Hoàng Thượng thì như thế nào? Ngay cả khi hắn thật sự muốn ta, thì như thế nào? Hắn yêu thương ta như vậy, đã là điều mà trong cuộc đời này ta không thể cầu được.
“Hoàng Thượng. . . . . .” Thật ra thì ta muốn nói, cám ơn, rất cám ơn.
*** Lúc chạng vạng, công công tới đứng ở trước cửa, nhỏ giọng mà nói:
“Hoàng Thượng, dạ tiệc sắp bắt đầu.”
“Ừ.”
Hoàng Thượng đáp một tiếng, thúc giục ta nói:
“Ái phi, trước đi rửa mặt sữa soạn một chút, Trẫm cùng ái phi đi ra ngoài.”
Ta gật đầu một cái, cho gọi cung nữ vào. Mới vừa đứng lên, lại nghe hắn nói:
“Lâm nhi còn chưa thấy qua ngươi đó, nghĩ đến hắn thấy ngươi, nhất định rất cao hứng.”
Cả người có chút cứng ngắc, đúng vậy, ta cũng rất muốn nhìn xem, hắn thấy ta, có phải thật sự cao hứng hay không? Cung nữ đỡ ta qua ngồi trước bàn trang điểm, cầm lược lên cẩn thận chải tóc của ta. Đã bao lâu rồi, chưa từng ăn mặc, trang điểm một cách đàng hoàng sang trọng như vậy?
Ta chán nản cười, vốn tưởng rằng cuộc sống như thế sẽ không còn, nhưng lại có ai muốn đây? Ngước mắt, nhìn nữ tử trong gương. Môi son màu hồng, sắc thái hồng hào, mắt ngọc mày ngài như quần tinh(*là một tập hợp các ngôi sao tồn tại cạnh nhau trong vũ trụ nhờ lực hấp dẫn)sáng chói, đôi mắt trong xanh như nước, khóe mắt rập rờn như sóng nước mùa thu, nhưng khi cười như hoa sen nở rộ. Người người đều nói ta lớn lên xinh đẹp, ta cũng chưa từng như hôm nay ngó kỹ mình như vậy.
Giơ tay lên, chậm rãi xoa khuôn mặt. Thán một tiếng, không có một thân xác tốt! Tiết Vị Ương đã từng nói, nàng không giống ta, ta quá mức yếu đuối. Thế thì, Phượng Loan Phi, vì mình, vì chính mình phải bảo vệ những người đó, cũng nên kiên cường một lần, vậy thì một lần. Ít nhất tối nay, ta không thể ngã xuống, nhất định không thể!
Lúc đi ra ngoài, liền thấy Hoàng Thượng, dường như là đặt thứ gì đó trong tay áo, thấy ta đi ra, vội thay cười, đưa tay nói:
“Ái phi tối nay thật đẹp.”
Ta cũng bật cười, cầm tay của hắn. Hắn nhìn thấy ta, cũng cho rằng xinh đẹp sao? Thái giám cùng cung nữ ở phía trước, mang theo đèn lồng soi đường dẫn lối. Ta cùng với Hoàng Thượng đi ở phía sau. Nhìn thấy Hoàng Hậu dẫn theo người đi tới, ở phía đối diện. Lúc nhìn thấy ta, vẻ mặt hoàn toàn không có biểu tình gì. Ta hành lễ với nàng, Hoàng Thượng mở miệng nói:
“Thật là khéo, vậy thì Hoàng Hậu liền cùng chúng ta đi qua đó đi.”
“Vâng”
Hoàng Hậu cúi đầu, đi theo một bên. Hoàng Thượng vẫn dắt tay ta như cũ, lòng bàn tay của hắn thật ấm, khiến bàn tay lạnh như băng của ta, từng chút từng chút tăng nhiệt. Ta bỗng nhiên nghĩ thông suốt, ta không cần quyền, nhưng là có người muốn.
Ta cũng không muốn mặc người chém giết thêm một lần nữa, quyền lực không phải là thứ ta yêu thích, nhưng mà ta không còn đường lui nữa rồi. Ta nhất định là không làm được loại người có lòng dạ ác độc, nhưng mà ta phải sống, muốn Lục ca sống, còn có huynh muội Tiết gia.
“Hoàng Thượng giá lâm —— Hoàng Hậu nương nương giá lâm —— Nhã Phi nương nương giá lâm ——”
Công công hắng giọng kêu, thanh âm kia một lần lại một lần truyền vào trong điện, âm thanh vang dội như trong một sơn cốc khổng lồ, dài dòng mà sâu xa. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...