Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu


“Ngạn nhi!” Hoàng Hậu quát.
Ta kinh ngạc, hắn làm cái gì vậy? Với lại, là người như Quân Ngạn, làm sao lại đứng ở trước mặt Hoàng Thượng nói lời đại nghịch bất đạo như thế? Hắn không sợ dưới cơn nóng giận Hoàng Thượng khiến hắn vô duyên với long ỷ sao?
“Càn rỡ!” Hoàng Thượng giận dữ:
“Ngươi. . . . . .”
Hắn muốn tiến lên, đột nhiên bước chân lảo đảo một cái, ta vội đỡ lấy hắn:
“Hoàng Thượng!”
Công công cũng vọt tới, giúp một tay đỡ hắn.

“Truyền thái y!”
Ta kêu lên.
“Không, không cần.”
Hoàng Thượng khoát khoát tay, vẫn nhìn Quân Ngạn với vẻ mặt giận giữ như cũ, sau lại nhìn về phía Hoàng Hậu nói:
“Trẫm cho là nên tuyên thái y chuẩn bệnh cho hắn một chút, đừng nghĩ thời gian này được sống quá thoải mái, rồi để đầu óc bị hỏng!”
Hoàng Hậu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhưng Quân Ngạn vẫn là mặt lạnh, ánh mắt vẫn không chịu từ trên mặt ta dời đi. Ta rũ mí mắt xuống, hắn đang nghĩ cái gì? Là để cho ta thấy, hắn vì ta không ngại đắc tội với Hoàng Thượng sao? Haiz, đã quá muộn! Nếu hắn muốn làm tất cả, thì vào lúc Phượng phủ chưa bị hành hình, liền đã làm! Đâu cần phải chờ tới bây giờ!
“Hoàng thượng, hay là nô tì dìu ngài vào trong nghỉ ngơi một lát.”
Ta nhẹ giọng nói.
“Ừ.”
Hắn vịn trán đáp một tiếng, cất bước hướng vào bên trong. Hình như Quân Ngạn còn muốn theo vào, lại bị Hoàng Hậu đưa tay cản lại. Ta không quay đầu lại nữa, bọn họ muốn như thế nào, đều không quan hệ tới ta. Đỡ Hoàng Thượng ngồi ở trên giường, ta yên lặng đứng ở một bên, thấp giọng mở miệng:
“Hay là nô tì đi truyền thái y vội tới xem Hoàng Thượng một chút.”
Nói xong, xoay người đi. Thế nhưng hắn lại nói:
“Không cần, chỉ là mấy ngày nay liên tiếp mệt mỏi, mới có thể đột nhiên cảm thấy hôn mê. Ái phi.”

Hắn hướng ta ngoắc tay:
“Ái phi tới đây, ngồi ở bên cạnh Trẫm, dù Trẫm bệnh gì cũng thấy khỏe.”
Hắn nhìn ta cười, khóe miệng kéo ra nếp nhăn, khá sâu. Tóc mai đã bạc hơn so với vài ngày trước ta gặp hắn, hắn lại hướng ta ngoắc ngoắc tay, ý bảo ta đi qua. Ta xoay người lại bước qua, ngồi ở bên cạnh hắn. Hắn cầm tay của ta, than nhẹ một tiếng nói:
“Trẫm già rồi.”
Chẳng biết tại sao, lời của hắn làm ta chợt cảm thấy rất khổ sở. Hắn lại nói:
“Nhưng mà, Trẫm rất vui, lúc về già còn có thể gặp ái phi. Ái phi lại vẫn như lúc trước gặp Trẫm, vẫn rất xinh đẹp, ái phi cũng sẽ ghét bỏ trẫm ư?”
Có chút bối rối mà lắc đầu, ta không biết lời của hắn là có ý gì.
“Trẫm hối hận khi đó không có bảo vệ nàng thật tốt, vì thế bây giờ, Trẫm nhất định vì ái phi suy tính chu toàn.”
Lúc hắn nói lời này, trong mắt chợt lóe sáng, đó là một loại kiên định, một loại chắc chắn. Ta có chút hoảng hốt, ở bên cạnh hắn, đột nhiên ta lại cảm thấy an lòng. Đã rất lâu ta chưa từng có lại cảm giác này. . . . . .
“Phượng gia. . . . . .” Sau một lúc lâu, bỗng nhiên hắn thở nhẹ ra hai chữ. Ta chỉ cảm thấy máu trong người thoáng cái chạy toán loạn, ức chế không được mà run rẩy. Hắn để ý thấy ta khác thường, nên an ủi:

“Ái phi đừng sợ, Trẫm chỉ còn chưa bắt được dư nghiệt Phượng phủ thôi. Trẫm tuyệt đối sẽ không để cho người nào tổn thương nàng cùng Lâm nhi thêm lần nữa!”
Lời nói sau cùng của hắn, ta hoàn toàn không nghe được. Ta chỉ nghe đến chỗ hắn nói —— dư nghiệt Phượng phủ. Đó không phải là Phượng Lê Mạch thì còn là ai? Liều lĩnh quỳ trước mặt hắn:
“Hoàng Thượng, van ngài bỏ qua cho Phượng Lê Mạch!” Bỏ qua cho hắn, bỏ qua cho Lục ca ta. Dĩ nhiên là hắn cảm thấy rất kinh ngạc, đưa tay đỡ ta đứng lên, nhưng mở miệng như đinh đóng cột:
“Ái phi mềm lòng, Trẫm lại không làm được! Dư nghiệt một ngày không diệt trừ, Trẫm liền không an lòng!”
“Hoàng Thượng. . . . . .”
“Ái phi không cần nói nữa, Trẫm cũng là vì tốt cho nàng thôi. Còn có Lâm nhi của chúng ta. . . . . .”
Lâm nhi? Quân Lâm! Thật rất buồn cười, Lâm nhi của chúng ta?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui