Không Làm Pháo Hôi Lụy Tình


Tạ Nguyễn loạng choạng, suýt vấp chân trái vào chân phải ngã ngay tại chỗ.

Lòng vốn tràn ngập lo lắng cứu người lập tức biến thành thẹn quá hóa giận: "Đừng nói nhảm, tôi không có!"
Dừng một chút, lại nhấn mạnh nói: "Còn nữa, Thẩm Hành Vân không phải là bạn trai của tôi."
Cậu không ngờ rằng ngay cả Bạc Tấn cũng biết chuyện giữa mình và Thẩm Hành Vân, cẩu tác giả hại cậu thật thảm!
Lần này, người ngạc nhiên là Bạc Tấn.

Ánh sáng trên sân thượng quá mạnh, hắn khó chịu nheo mắt lại, nhìn kỹ Tạ Nguyễn một lúc mới hỏi: "Cậu không phải Tạ Nguyễn à?"
Tạ Nguyễn đi tới đứng bên ngoài Bạc Tấn, ngăn không cho hắn đến mép sân thượng: "Là tôi."
Bạc Tấn cất điện thoại vào túi, búng nhẹ tàn thuốc, giọng nói nhàn nhạt không chút cảm xúc: "Ồ, ra là bị đá nên đến đây tự kỷ."
Ai tự kỷ?
Tôi có việc quan trọng nhé!
Tạ Nguyễn xù lông: "Là tôi đá cậu ta! Tôi không hề thích cậu ta!"
Người thích Thẩm Hành Vân là Tạ Nguyễn dưới ngòi bút tác giả, liên quan gì đến Tạ Nguyễn đã có ý thức của chính mình như cậu chứ?
"Hiểu rồi." Bạc Tấn gật đầu cười nhạo "Cậu giặt quần áo cho cậu ta, đưa cơm cho cậu ta, theo đuổi cậu ta đến mức cả trường đều biết, nhưng cậu không thích cậu ta."
Hắn nhướng mày: "Cái đó gọi là gì? À, tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa, hai người chỉ là tình huynh đệ trong sáng."
Tạ Nguyễn: "......"
Người này ăn cái gì để lớn mà cà khịa điêu luyện quá vậy?
Tạ Nguyễn bị hắn nói có hơi xấu hổ, mạnh miệng cãi lại: "Học sinh ngoan như cậu làm sao mà hiểu được, tôi làm vậy để hòa nhập với tập thể."
Bạc Tấn không muốn dính líu đến bất cứ ai thân thiết với Thẩm Hành Vân, nói chuyện với cậu cũng là do nhất thời xúc động.

Vốn dĩ định rời đi sau khi hút xong điếu thuốc nhưng nghe được lời này lại thấy có chút hứng thú: "Nói thử xem nào?"
Ỷ vào việc Bạc Tấn không học cùng lớp với mình, Tạ Nguyễn bắt đầu bịa chuyện: "Lớp tôi chẳng có mấy ai độc thân.

Nếu không yêu đương thì khi nói chuyện với người khác sẽ rất xấu hổ."
Bạc Tấn cười nhạt nhìn cậu, "Vậy thì tại sao cậu sống chết phải theo đuổi Thẩm Hành Vân?"
Khóe môi Tạ Nguyễn nhếch lên: "Một người đàn ông thực thụ phải khiêu chiến nhiệm vụ có độ khó cao."
Dáng vẻ nghiêm túc nói dối của cậu có chút đáng yêu kỳ lạ.

"Được rồi, đàn ông đích thực." Bạc Tấn gật đầu cười khẽ, ác cảm với cậu bởi vì Thẩm Hành Vân đã tan biến khá nhiều.

Hắn lại dựa lưng vào tường, ngậm một điếu thuốc lá, câu được câu không nói chuyện phiếm cùng Tạ Nguyễn, "Lớp cậu tiết này học thể dục à?"
Tạ Nguyễn kinh ngạc: "Sao cậu biết?"
"Tôi đã nhìn qua thời khóa biểu lớp cậu ở trước văn phòng."
Hóa ra là thế, nhưng để nhớ rõ ràng như vậy không đơn giản là nhìn qua một chút thôi đâu nhỉ? Tạ Nguyễn muốn hỏi thêm một câu, nhưng nghĩ đến mình và người ta cũng không thân thiết gì nên không nói nữa, ngược lại hỏi: "Cậu thường xuyên lên đây à?"
Bạc Tấn kẹp điếu thuốc trên tay, đứng như một người mẫu ở đó, đẹp trai đến mức không thể dời mắt.

"Không, chỉ thỉnh thoảng thôi."
Thỉnh thoảng, còn có nghĩa khác là nhiều hơn một lần.

Điều này không ổn chút nào, sân thượng quá nguy hiểm.

Nhỡ một ngày hắn tới, cảm thấy đây là một nơi nhảy lầu không tồi thì làm sao bây giờ?
Tạ Nguyễn suy tư một chút, bình tĩnh nói: "Cậu không cảm thấy nơi này không ổn cho lắm à?"
Bạc Tấn không ngờ cậu sẽ nói thế, có chút ngạc nhiên: "Hả?"
Tạ Nguyễn vắt óc kể ra tất cả khuyết điểm của sân thượng: "Gió to bụi mịt mù, hít vào toàn là bụi, ở lâu có thể bị bệnh phổi."
Nguyên tác tập trung vào Thẩm Hành Vân và thụ chính, những người khác chỉ để làm nền.

Lý do tự tử của Bạc Tấn không được viết, chỉ biết rằng hắn đã nhảy từ một tòa nhà cao tầng xuống.


Vì vậy, Tạ Nguyễn bây giờ thần hồn nát thần tính, thề sẽ bóp chết tất cả các nguy cơ từ trong trứng nước.

"Còn không có hàng rào bảo vệ." cậu chỉ vào sân thượng bên cạnh, "Nhỡ trượt chân lập tức không có gì níu lại." Dừng một chút, quan sát biểu cảm của Bạc Tấn rồi ám chỉ rõ ràng nói, "Hơn nữa đứng đây một mình gió thổi lạnh nhìn qua rất ngu ngốc, cậu nói đúng không."
Nhìn thấy cậu lôi hết khuyết điểm này đến khuyết điểm khác của sân thượng ra, phép khích tướng cũng dùng tới, gần như viết không cho phép tiến vào lên mặt, Bạc Tấn nói đùa, "Sao vậy, sợ tôi nhảy xuống à."
Hắn vốn chỉ thuận miệng đùa thôi, nhưng khi khóe mắt nhìn thấy biểu cảm của Tạ Nguyễn, lập tức thông minh hiểu ra.

Cậu ta thật sự lo mình sẽ nhảy lầu.

Trong mắt Bạc Tấn xẹt qua một tia hoang đường, cảm thấy không biết nên cười hay nên khóc, hiếm khi ngẫm lại trong lòng xem mình đã làm gì không đúng để gây ra cho cậu ảo giác như vậy.

Không phải! Tạ Nguyễn nhìn kỹ biểu hiện của hắn, thấy khi hắn đề cập đến việc nhảy lầu không có gì bất thường, thực sự không để tâm, dây thần kinh luôn căng thẳng lúc này mới được thả lỏng.

Không có ý đó là tốt rồi.

Không còn lo lắng cho Bạc Tấn, tâm tư tận đáy lòng mà Tạ Nguyễn luôn đè xuống lại bắt đầu trào dâng.

Dù có giả vờ bình tĩnh như thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng chỉ là một cậu bé mười tám tuổi.

Đột nhiên gặp phải loại chuyện điên đảo toàn bộ thế giới, nhất thời không ai có thể chấp nhận được.

Sở dĩ vừa rồi có thể cư xử như bình thường là vì có chuyện gấp mà thôi.

Tạ Nguyễn ngước mắt lên, thấy Bạc Tấn đang hút thuốc không để ý đến cậu, do dự một chút rồi chậm rãi đi đến mép sân thượng.

Thế Gia là một trường cấp ba tư thục, học phí rất đắt.

Tương ứng với nó, cơ sở vật chất phục vụ giảng dạy cũng thuộc nhóm tốt nhất trong thành phố.

Phòng học được xây dựng xa hoa lộng lẫy, như sợ các bậc phụ huynh không thấy được sự giàu có của nhà trường.

Sàn bê tông trên sân thượng nhẵn bóng đến phát sáng.

Vì mỹ quan, phần mép không được bao bọc bởi hàng rào sắt như những ngôi trường kiểu cũ khác mà là một vành đai ngăn cách trồng đầy hoa.

Đẹp thì đẹp, nhưng đầy rẫy nguy cơ, không thể ngăn nổi những người muốn nhảy xuống.

Trong sách, đây là nơi cậu lìa đời.

Tạ Nguyễn nhắm mắt lại hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi đặt tay lên vành đai ngăn cách và nhìn xuống.

Tòa nhà dạy học chỉ có năm tầng, Tạ Nguyễn cũng không sợ độ cao, theo lý thuyết thì hẳn là không có vấn đề gì.

Nhưng mà thời khắc mở mắt ra, Tạ Nguyễn bỗng cảm thấy hai chân mềm nhũn, trời đất quay cuồng.

Những đoạn miêu tả về cái chết của cậu trong tiểu thuyết cứ hiện lên trong tâm trí, khiến nỗi sợ trở nên phóng đại vô hạn.

Tạ Nguyễn sắc mặt tái nhợt, cố gắng xoay người lại, dựa vào đai cách ly thả lỏng một chút.

Rồi mới lê bước trở về, đứng yên bên cạnh Bạc Tấn.


Đây là phản ứng bản năng của con người khi họ cảm thấy sợ hãi – đến gần đồng loại để có được cảm giác an toàn.

Bạc Tấn không quen đứng gần người lạ như vậy, cau mày quay đầu lại, khi ánh mắt chạm vào khuôn mặt tái nhợt của Tạ Nguyễn, hắn bất ngờ.

Đây là...!sợ độ cao?
Nghĩ lại khoảng cách giữa mình và Tạ Nguyễn khi mới lên sân thượng và so với hiện tại, Bạc Tấn khẳng định suy đoán của mình.

Hắn quay mặt đi, không nói gì nữa.

Sân thượng rơi vào yên lặng trong chốc lát.

Cơn gió mùa thu thổi qua, cuốn cát sỏi trên mặt đất va vào tường tạo nên một âm thanh sột soạt nho nhỏ.

Một lúc sau, cảm xúc của Tạ Nguyễn cuối cùng cũng ổn định trở lại, cậu bắt đầu trộm nhìn Bạc Tấn.

.

Bạn có biết trang truyện -- T RUМtrцyen.

мe --
Trong sách, Bạc Tấn cũng có cái kết giống cậu, đều là tự sát.

Cậu vì Thẩm Hành Vân còn Bạc Tấn thì sao? Lý do là gì?
Cậu không nghĩ ra một kẻ muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn tài năng có tài năng như thế sẽ gặp phải phiền muộn gì trong cuộc sống.

Hay là bị trầm cảm?
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu khiến Tạ Nguyễn đột nhiên hiểu ra.

Đúng rồi, chắc hẳn là bị trầm cảm.

Tạ Nguyễn không biết nhiều về căn bệnh này, xung quanh cậu cũng không có ai mắc phải nó.

Nhưng thời buổi này Internet phát triển, trên mạng thông tin gì cũng có.

Thường xuyên có hotsearch về những người nổi tiếng tự tử vì trầm cảm.

Tạ Nguyễn cũng từng ấn vào xem qua Weibo của họ.

Thấy rằng cũng giống như những người bình thường, ăn uống, làm việc nghe nhạc, hoàn toàn không nhìn ra điểm bất thường.

Tạ Nguyễn không biết đã nghe ai nói rằng những người bị trầm cảm có xu hướng trông lạc quan hơn những người bình thường, chỉ thể hiện cảm xúc thật khi ở một mình.

Đây là lý do cho đến khi họ qua đời, những người xung quanh mới biết họ bị bệnh.

Bạc Tấn cũng giống thế sao?
Tạ Nguyễn tâm tư có chút phức tạp, người này tuy rằng độc mồm độc miệng nhưng lại có đầu óc thông minh, thành tích tốt.


Không cần nghĩ cũng biết tương lai chắc chắn không tồi.

Nếu cố gắng, nói không chừng có thể trở thành người có cống hiến to lớn cho đất nước.

Ra đi như vậy không khỏi quá đáng tiếc.

Hiện tại cậu đã thực hiện được bước đầu trong công cuộc thay đổi vận mệnh chính mình, còn Bạc Tấn thì sao? Phải làm thế nào mới thay đổi được kết cục của hắn?
Ánh mắt của cậu dừng trên người Bạc Tấn quá lâu, khiến người ta khó có thể bỏ qua.

Bạc Tấn nâng mí mắt lên nhìn cậu: "Đẹp không?"
"Ai nhìn cậu?" Tạ Nguyễn bị bắt ngay tại trận, biểu cảm có chút mất tự nhiên, "Tôi chỉ đang nghĩ sao cậu lại ở đây."
Bạc Tấn nhẹ nhàng gảy tàn thuốc, thản nhiên nói: "Đoán đi."
Tạ Nguyễn ngập ngừng nói: "Cậu trốn tiết?"
"Thông minh."
Tuy đã nhìn thấy một mắn khác của hắn, Tạ Nguyễn vẫn sốc như thường.

Bạc Tấn, con cưng của mọi giáo viên trong trường, người luôn đứng đầu trong các kỳ thi lại theo chân học tra bọn cậu trốn học không khác gì nhau.

"Sao?" Bạc Tấn thu hết biểu cảm của cậu vào trong mắt, dùng đuôi mắt liếc cậu một cái.

"Cậu muốn đi méc giáo viên?
Hắn có một đôi mắt phượng đỏ(1) với đuôi mắt dài, mắt hai mí mỏng và hẹp, bị hàng mi dài cắt thành độ cong uyển chuyển.

Con ngươi đen láy, khi nhìn người khác lông mày hơi nhếch lên, như ẩn chứa nụ cười, lại như vô cùng xa cách.

(1) Mắt phượng đỏ: Mắt phượng đỏ hay Đan phụng nhãn là đôi mắt có đặc điểm là hai mí to, rõ nét kết hợp cùng cặp lông mi dài, cong vút.

Bạn sẽ luôn bị thu hút bởi đôi mắt như đang mỉm cười lại dường như đang rất tĩnh lặng ấy.

Những người có đan phụng nhãn thường có tài văn chương xuất chúng hơn người, nhận được sự tôn trọng từ những người xung quanh mình.

Ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung, Tạ Nguyễn nhìn đi chỗ khác trước: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không nhạt nhẽo như vậy."
Bạc Tấn không nói gì, chẳng biết có tin hay không.

Tạ Nguyễn thấy thế, đang định nói thêm gì đó để trấn an lòng hắn thì sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng gầm rú quen thuộc: "Bạc Tấn!"
Tạ Nguyễn thân thể cứng đờ, chậm rãi máy móc quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt dài già nua ngày càng đến gần của thầy phụ trách giáo dục Triệu Tài Minh.

Triệu Tài Minh năm nay vừa bước qua tuổi bốn mươi, sở hữu khuôn mặt lạnh lùng trời sinh, tính cách như đá trong hố, hôi hám cứng đầu.

Đam mê uốn nắn các em cả đời, là cơn ác mộng trong lòng mỗi học sinh cấp ba Thế Gia.

Truyền thuyết kể rằng có một số học sinh trốn ra ngoài chơi game vào ban đêm, bị ông tóm được ở quán net.

Không biết ông dùng phương pháp gì, sau khi mấy học sinh kia trở về không chỉ ngoan ngoãn nộp điện thoại di động, mà còn sợ hãi mỗi khi nghe ai đó nhắc đến trò chơi điện tử.

Trong đó có một anh giai càng nghiêm trọng hơn, đã tốt nghiệp được sáu năm vẫn run rẩy khi nhìn thấy biển hiệu quán net trên phố.

Thầy phụ trách giáo dục hung tàn như thế nào qua đó có thể thấy được một phần.

Tạ Nguyễn thẳng lưng theo phản xạ, chỉ một thoáng qua, trong đầu cậu hiện lên suy nghĩ: Cậu phải bảo vệ Bạc Tấn.

Hầu hết những người bị trầm cảm đều nhạy cảm yếu đuối, mỗi một việc không suôn sẻ trong cuộc sống dù là nhỏ nhặt đều có thể trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà(2).

(2) Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà: Ngạn ngữ, ý tương tự giọt nước tràn ly.

Nếu Bạc Tấn bị bắt quả tang trốn học, với tính cách của Triệu Tài Minh, nhất định sẽ bêu đầu hắn làm gương.


Viết bản kiểm điểm, ghi họ tên cùng lỗi mắc phải lên bảng tin một tháng không nói, vẫn có thể tạm chấp nhận được.

Chỉ sợ ông thầy độc ác bắt hắn đứng trước cờ kiểm điểm dưới con mắt của toàn thể giáo viên và học sinh nhà trường.

Nếu đổi thành một người bình thường, có thể mặt dày cho qua.

Không chừng còn lấy đó làm vốn khoe khoang, đem ra chém gió với bạn bè.

Nhưng Bạc Tấn thì khác, hắn có thể bị chấn động tâm lý.

Bị chỉ trích và bàn tán công khai gần như là nhát chém trí mạng đối với những người bị trầm cảm.

Tạ Nguyễn không thân thiết gì với Bạc Tấn, cậu thậm chí còn ghét mồm mép của hắn.

Nhưng cậu là người duy nhất trên thế giới này biết số phận tương lai của Bạc Tấn, cậu không thể trơ mắt nhìn Bạc Tấn rơi vào kết cục đã định.

Hơn nữa, hình tượng của Bạc Tấn trong sách từ đầu đến cuối đều hoàn hảo, không có chuyện trốn tiết và bị bắt quả tang như này.

Nhỡ ngày hôm nay là hiệu ứng bươm bướm do cậu thay đổi mang lại thì sao?
Vì vậy, xét từ phương diện nào đi chăng nữa, cậu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Nhìn thấy Triệu Tài Minh đi tới, mặt mày cau có như chuẩn bị mắng người.

Tạ Nguyễn nhanh chóng cướp lấy điếu thuốc từ tay Bạc Tấn rồi nắm chặt trong lòng bàn tay của mình, bước lên phía trước, lấy hơi hét to một tiếng: "Thầy!"
Không đợi Triệu Tài Minh trả lời, cậu đã một hơi nói hết: "Bạc Tấn không có lỗi, là em gọi cậu ấy ra ngoài.

Em xin lỗi vì đã lãng phí thời gian học tập của cậu ấy, em biết sai rồi, lần sau không dám thế nữa."
Xung quanh một màu tĩnh lặng.

Một lúc lâu sau, Triệu Tài Minh xoa xoa đôi tai đã bị hét đến ù của mình, quay sang Bạc Tấn, mặt không cảm xúc nói ra những lời vừa bị Tạ Nguyễn dọa cho bay mất: "Lại lên đây thả lỏng à? Tôi biết ngay em đang ở chỗ này."
Tạ Nguyễn: "???"
Tạ Nguyễn: "!!!"
Có ý gì?! Thầy biết hắn ra ngoài? Không trốn tiết? Mà là đi thả lỏng theo yêu cầu?!
Đệch!
Bạc Tấn nhìn khuôn mặt hết đỏ lại tím trong phút chốc của cậu, "Vâng" một tiếng, ý cười dần dần lấp đầy khóe mắt.

Triệu Tài Minh: "Tốt lắm.

Làm việc kết hợp với nghỉ ngơi mới là phương pháp học tập đúng đắn...!Lớp em bây giờ là tiết gì?"
Bạc Tấn tiếp tục cười nói: "Vật lý."
"Tiết của thầy Phùng à, không đẩy nhanh tiến độ giảng dạy lên, thi giữa kỳ đến nơi rồi, Triệu Tài Minh lải nhải, nói đến là không dừng lại được, "Lần này là liên khảo.

Tất cả các trường cấp ba trong thành phố đều thi chung một đề, chẳng may tuột xích(3) tôi xem thầy ấy giải quyết thế nào."
(3) Tuột xích: Những sai sót xảy ra trong thời khắc quan trọng, nguy cấp.

Xong xuôi ông dặn dò Bạc Tấn: "Em ăn lót dạ một chút, giữ vững vị trí thứ nhất toàn thành phố, đừng để các trường khác lợi dụng sơ hở là được rồi."
Bạc Tấn đang dành hết sự chú ý lên người Tạ Nguyễn, nghe vậy gật đầu lấy lệ.

"Em hiểu là được, thầy sẽ không nói nhiều, đỡ mắc công em chê thầy lải nhải dài dòng."
Triệu Tài Minh xua tay kết thúc câu chuyện, chuyển đề tài sang Tạ Nguyễn.

Ông sầm mặt lại và ngay lập tức khôi phục khuôn mặt chết chóc thường ngày: "Giờ chúng ta hãy nói về bạn học này, em đến từ lớp nào? Tên là gì? Rất thích giúp đỡ người khác nhỉ!"
Tạ Nguyễn: "......"
Cá mập cạp tôi luôn đi có được không!
Tác giả có lời muốn nói: Bạc Tấn: Phốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui