Không Làm Người Xấu Anh Trai Tha Mạng

Cả ba người tạo nên khung cảnh hoàn hảo, giống như một gia đình thực sự.

Người lớn trong nhà đều mang nét mặt hài lòng.

Giai Thiệu Điền mỉm cười đối chất: “Thông suốt cái gì? Tôi đến đây làm khách.”

“Con… Sắp qua giờ lành rồi, đừng có đùa giỡn.” Giai Thiệu Thanh tỏ vẻ nghiêm trọng nói tiếp “Ông nội con tuổi già sức yếu, con muốn chọc ông tức chết à?”

“Tuổi già sức yếu thì nên lui về sau để lớp trẻ tiếp quản.” Hắn trầm giọng nói “Tập đoàn nằm gọn trong tay tôi, các người thấy ấm ức? Giữ lại căn nhà này thôi là quá ít, đúng chứ?”

Giai Thiệu Thanh đảo mắt nhìn xung quanh, bị nói trúng tim đen rồi còn gì. Ông ta lấy cơn tức giận để che giấu ý định xấu xa đó, gắt gỏng nói: “Ngày hôm nay mày không lấy Niên tiểu thư, bước ra khỏi đây danh tiếng sẽ bị hủy hoại.”

“Vì đoạn clip kia sao?” Hắn dửng dưng hỏi.

Tối hôm qua Giai Thiệu Điền nhận được đoạn clip năm xưa, không hiểu vì sao nó được xuất hiện một cách thần kỳ như vậy, hắn còn nghĩ bản thân đã xử lý sạch sẽ.

Khoảng thời gian hắn phải vật lộn, đi đến mấy buổi tiệc xã giao để chèo kéo mối quan hệ. Tửu lượng không tốt còn bị dồn ép đến cấm mặt vào bồn cầu nôn, chính tay Lưu Hiên đã quay lại đoạn clip đó.


Trên thế gian này người hắn không muốn cho xem nhất cũng chính là Lưu Hiên, mà cậu đã không còn nữa rồi, tỷ dân còn lại có xem được cũng chả làm sao.

Niên Hạ siết chặt tay hỏi: “Anh đã suy nghĩ kỹ rồi?”

Hắn nhướng mày đáp: “Cô nghĩ thủ đoạn đê hèn đó có thể ép buộc tôi ký vào giấy đăng ký kết hôn sao? Nằm mơ.”

“Tôi cho phép cô đăng.” Hắn tiến đến gần, hạ giọng nói “Cứ tự nhiên.”

Câu nói vừa kết thúc, bóng dáng của chàng thiếu niên mặc bộ đồng phục trường nhanh chóng lướt qua, hắn khựng người vài giây sau đó choàng tỉnh vì gương mặt khác xa Lưu Hiên.

Đối phương nắm chặt tay hắn, hung hăng đối mặt với Niên Hạ: “Xin lỗi nhé! Người này là của tôi.”

Câu nói tự tin của đối phương không to không nhỏ vừa vặn gây sự chú ý đến toàn thể khách mời, cơn thủy triều ập đến, làn sóng xô đẩy lan truyền nhanh chóng.

Cơ thể rắn chắc của thiếu niên, chiều cao chỉ thua Giai Thiệu Điền nửa cái đầu, đường dây diện trên tay chẳng kém hắn chút nào, giọng nói trong trẻo, dễ nghe hơn Lưu Hiên gấp nhiều lần.

Lưu Hiên mang theo ánh sáng, cậu đem đến nhiệt độ ấm áp một năng lượng mới mẻ.

Cậu quay đầu gấp gáp nói: “Em không biết lái xe, nhưng có phương án dự phòng. Mẹ Lâm đang đợi bên ngoài.”

Nói rồi cậu cuối người bế Chu Dật Hằng bằng một tay, tay còn lại kéo Giai Thiệu Điền chạy đi.

Đám người của Giai Gia bố trí sẵn đang đuổi theo phía sau, cả ba dốc hết sức mà chạy, chỉ trách cổng lớn của Giai Gia không chặn được người mà thôi.

Bọn họ thành công leo lên chiếc xe audi đậu sẵn bên ngoài.

Giai Thiệu Điền nhìn đối phương chằm chằm, nhịp thở chưa ổn định đã vội vàng hỏi: “Cậu là ai?”


“Lên điểm cao nhất thì đu quay đình công.” Cậu tinh nghịch nói “Anh biết em ở đó đến khi nào mới được xuống mà.”

“Chuyện lúc trước em nói với anh có thể khó tin, nhưng hiện tại không tin là không được đâu.”

Những chuyện của Lưu Hiên hắn chưa từng kể với bất cứ ai, cho dù đó là Lâm Gia Nghi đi chăng nữa, hắn chờ đợi cậu đến mòn mỏi, quả ngọt đến lại không dám tin.

“Căn nhà ở ngoại ô?” Hắn thử thăm dò.

Lưu Hiên đỏ mặt, ngại ngùng quay sang hướng khác: “Về, về nhà rồi nói tiếp.”

Xác nhận là đúng rồi, chính là cái biểu cảm này, giọng điệu không sai lệch vào đâu.

Lâm Gia Nghi đột nhiên lên tiếng: “Ta xác nhận là đúng rồi, thật kỳ diệu làm sao. Chuyện ta chuyển nhượng cổ phần và một hòn đảo cho Lưu Hiên đến con cũng mù tịt, nhưng cậu ấy lại biết, vô cùng thuyết phục.”

Giai Thiệu Điền nhìn sang Chu Dật Hằng, nghiêm túc mở miệng: “Gọi ba nhỏ.”

Cậu nhóc miễn cưỡng gọi: “Ba, nhỏ.”

“Gương mặt sao lại bí xị vậy? Anh là Lưu Hiên đây.”


Chu Dật Hằng lập tức phản bác: “Không phải, anh ấy không phải anh.”

“Trên người em có một vết bớt ở thắng lưng rất giống với hình hoa mai, lúc tắm cùng nhau em hỏi anh có xấu xí không, anh nói rằng đó là dấu hiệu để tìm được nhau.” Cậu chốt hạ “Bây giờ thành sự thật rồi này.”

Chu Dật Hằng ngẩn ngơ, khó tin hỏi: “Sao anh lại biết điều đó.”

“Sau này anh sẽ giải thích, em vẫn còn nhỏ.” Cậu cười xòa đáp lời.

Khi nhận được tin tức Trình Trục Tư và Dạ Vu Ngôn ngay lập tức đến, sau đó bị những điều cậu nói làm cho thuyết phục. Bọn họ cố truy hỏi cậu trải qua những chuyện gì, cậu nhất mực nói đó bí mật.

Ngay trong ngày hôm đó Giai Thiệu Điền bằng năng lực của mình làm lại các giấy tờ tùy thân cho cậu, tên là Tạ Thanh Di.

Đoạn clip được tung lên, một thời gian lại lắng xuống như chưa có chuyện gì, Giai Thiệu Điền tỏ ý không muốn cậu xem nhưng vô tình đã xem trước đó.

Cậu thì thầm vào tai hắn: “Em yêu anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận