Trên mặt biển mênh mông vài gợn sóng lăn tăn, mặc dù đang là mùa đông lạnh giá nhưng trên mặt biển vẫn có vài tia sáng chói mắt.
Cô nghĩ rằng Viêm Ngưỡng Tu muốn đưa cô đi đàm phán công việc, không ngờ lại đến bờ biển. Nếu cô nhớ không lầm thì tro cốt của mẹ anh được rắc ở biển này.
Ôn Tưởng Huân lén nhìn Viêm Ngưỡng Tu một cái, anh không mở miệng nói chuyện, cô cũng không dám đánh tan sự im lặng này.
“Em đoán xem ánh mặt trời có thể chiếu đến nơi sâu nhất dưới đáy biển không?” Viêm Ngưỡng Tu cúi đầu hỏi.
“Chắc là không thể.” Vấn đề này khiến cô hơi ngạc nhiên, nhưng mà cô vẫn trả lời theo sự thật.
“Anh cũng đoán thế.” Anh nở nụ cười, nhưng nụ cười đó có chút thê lương, “Anh nghĩ, có phải ngàn sinh vật dưới đáy biển cũng ảo tưởng sẽ được nhận sự ấm áp của ánh mặt trời?” Giống như lòng anh vẫn ảo tưởng sẽ bỏ gian tà để theo chính nghĩa, đón ánh mặt trời, nhưng anh biết anh không có năng lực để làm điều đó.
Mặt trời buổi trưa mang theo một vài tia nắng ấm áp nhưng gió biển vẫn khiến Ôn Tưởng Huân lạnh run lên.
“Anh cảm thấy rất cô đơn sao?” Cô lớn mật phỏng đoán. Có lẽ vẻ cô đơn trên mặt anh mới là nguyên nhân chính khiến cô lạnh cả người.
Anh cười tự giễu, “Rõ ràng vậy sao?”
“Em đoán, những sinh vật sống dưới đáy biển chỉ cần cuộc sống vui vẻ thì dù không được ánh mặt trời chiếu đến cũng sẽ cảm thấy ấm áp.”
“Vậy sao? Vậy phải làm thế nào mới cảm thấy vui vẻ?”
Anh đã từng cho rằng, chỉ cần lấy lòng mẹ thì sẽ làm ẹ vui vẻ, cũng cho rằng nghe lời cha là có thể làm cho gia đình hòa thuận hạnh phúc, nhưng mà kết quả lại là vô ích, anh nghĩ rằng vui vẻ là điều xa vời không thể chạm đến.
Vì muốn nhận được sự tán thành, năm anh mười tám tuổi, dựa vào tài năng trời sinh về máy tính, dùng thời gian một năm để xâm nhập vào mạng lưới của các chính phủ của các nước lớn trên thế giới, anh gần như nắm giữ hết cơ mật của các quốc gia, từ đó anh cũng biết không ít bí mật của các quan viên cao cấp.
Bộ dạng vòng vo, bao che cho nhau, khiến anh có cơ hội đàm phán điều kiện với họ, trước khi quyết định làm chuyện này, anh đã không còn quan tâm gì đến sống chết nữa, cho nên dù bất kỳ quyền lực thế nào uy hiếp anh, anh cũng chẳng buồn để vào mắt. Đương nhiên chuyện này cũng phải cảm ơn công lao to lớn, sự nghiệp vĩ đại và mạng lưới giao tiếp của tổ tiên Viêm gia, ở địa vị này dù ít hay nhiều cũng khiến kẻ khác phải kiêng dè anh.
Một đứa nhóc lại dấy lên một làn sóng lớn lan truyền khắp quốc tế, gây sự chú ý liên tiếp của các tập đoàn hắc đạo, rút dây động rừng, đây là mục đích cơ bản của anh. Khi anh lần lượt rút lui thành công, với trí tuệ và sự quyết đoán khiến người khác khuất phục, anh đã thành công tạo một địa vị cho anh trong quốc tế, cũng sáng tạo ra một truyền thuyết mới, mở ra một thời đại mới.
Viêm gia luôn lấy anh làm kiêu ngạo, anh trở thành một ông chủ mà ai cũng phải e ngại, nhưng thứ mà anh yêu thích chân chính vẫn không có được. Càng về sau anh càng buông tha điều đó, sau khi cha mẹ và Nguyệt Nha rời nhân thế, anh càng không thể không buông ra, anh cảm giác bản thân càng trống rỗng cô đơn.
Niềm vui cũng cách xa anh như vậy, dường như ấm áp càng cách xa hơn.
“Đây chỉ có thể do tự bản thân anh nhận thức, phương pháp khiến bản thân vui vẻ thật ra đều được quyết định bởi tâm của anh.” Giống như cô, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh cũng đã làm cô vui vẻ, bây giờ cô lại phát hiện, vui vẻ và đau khổ chỉ cách nhau một đường ngăn, cô nói cho anh cái gì là vui vẻ hình như không có sức thuyết phục.
“Em đoán xem, rốt cuộc anh phải làm thế nào thì mới có thể làm bà ấy vui vẻ?” Trên mặt biển ngẫu nhiên có vài chú chim hải âu sà xuống tạo thành từng đợt sóng lăn tăn, có vài trận gió nhẹ thổi qua, giống như trong lòng mẹ anh cũng không yên lặng như vậy.
“Anh nên hướng về những người đang sống, hoặc là vì bản thân anh mà sống, nếu như anh chỉ nghĩ đến làm sao để mẹ anh vui thì cả đời anh cũng sẽ không vui vẻ đâu.” Cô rất rõ bóng mờ trong lòng anh, nhìn bộ dạng sa sút tinh thần của anh khiến cô rất đau lòng.
“Nếu như anh yêu một người là bà ấy hận nhất, bà ấy sẽ hận anh sao?” Lời này của anh có ý gì? Ôn Tưởng Huân kinh ngạc không biết trả lời làm sao.
“Anh nói là anh…. Yêu một người?” Câu hỏi lại của cô khiến Viêm Ngưỡng Tu đang chìm đắm trong những cảm xúc mâu thuẫn, giật mình phục hồi lại tinh thần, một giây sau anh đã đeo lên chiếc mặt nạ thường ngày.
“Anh chỉ nói ví dụ, trong từ điển của anh không có từ yêu.” Làm sao anh lại có thể bộc lộ cảm xúc yếu ớt của bản thân? Cho dù đứng trước mặt anh là người có quan hệ thân mật với anh đi nữa, anh cũng không thể dỡ xuống lớp ngụy trang, để người ta có thể dễ dàng nhìn được tâm của anh mới đúng.
Sự việc của Nguyệt Nha khiến anh tâm phiền ý loạn, hôm nay anh muốn đến bờ biển quen thuộc, vốn anh định một mình yên lặng một chút, lại không biết vì sao, anh vừa đến cửa nhìn thấy cô thì có một cỗ xúc động muốn đưa cô đi cùng, lại càng không nghĩ đến việc bản thân sẽ đem những tịch mịch trong lòng hóa thành ngôn ngữ và nói ra.
Nhưng mà càng làm anh ngạc nhiên hơn là, chỉ vài câu an ủi nhẹ nhàng của cô lại có thể khiến anh lung lay tâm tình bất an, có lẽ anh thật sự rất cô đơn, cần có người nói chuyện với anh.
Sự giải thích của Viêm Ngưỡng Tu không làm Ôn Tưởng Huân yên tâm mà ngược lại, nó càng làm nỗi bất an trong lòng cô lan rộng hơn. Đây là lần đầu anh nói tới tình yêu với cô, nhưng mà hiển nhiên đối tượng làm anh phiền lòng không phải là cô. Cô rất muốn mở miệng hỏi cho rõ ràng nhưng lại sợ làm anh không vui.
Cô biết bản thân không có quyền hỏi nhiều, nhưng nhìn đôi mắt đen nhánh của anh so với nước biển càng sâu không lường được kia, cô thật sự bất an, rất bất an.
※ ※ ※
Ánh sáng mặt trời chiếu vào, lần đầu tiên Ôn Tưởng Huân có một cỗ xúc động không muốn rời giường.
Không phải vì sự đau đớn sau hoan ái tối hôm qua cùng Viêm Ngưỡng Tu, không phải do quyến luyến sự ấm áp trong chiếc chăn vào mùa đông, mà vì cô không muốn đối mặt với Viêm Ngưỡng Tu đã thay đổi hoàn toàn.
Từ sau khi Thiệu Y Y chuyển vào ở, cả người Viêm Ngưỡng Tu dường như thay da đổi thịt, biến thành một người cực kỳ ôn nhu, cả ngày hỏi han ân cần Thiệu Y Y, ánh mắt chỉ nhìn Thiệu Y Y, hoàn toàn khác với Viêm Ngưỡng Tu lạnh lùng trước đó. Ngay cả Duật Đông Minh đã sống chung nhiều năm cũng phải nói là thần kỳ.
Chỉ có cô cảm giác được rõ ràng, sau ôn nhu là một biểu hiện khác hoàn toàn. Khác với ban ngày anh nhu tình như nước, vừa đến ban đêm, anh giống như con mãnh thú nổi điên yêu cầu vô độ, càng lúc càng cuồng dã nhiệt tình.
Mặc dù cô không muốn thừa nhận nhưng cô cũng biết anh thay đổi vì ai, đây là lý do mà cô không muốn đối mặt với anh.
Cô ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, cho dù anh không có tình cảm với cô, nhưng cô vẫn lén cảm thấy kiêu ngạo vì cô là người phụ nữ duy nhất của anh, cho dù quan hệ của hai người chỉ phát sinh vào buổi tối.
Nhưng mà bây giờ có một cô gái khác khiến anh trở nên ôn nhu, thì làm sao cô có thể chịu nổi?
Nếu có thể thì cô chỉ muốn trốn trong phòng cả đời không ra ngoài, nhưng mà trong nhà chỉ có mình cô là nữ, việc chiếu cố sinh hoạt hằng ngày của Thiệu Y Y đều rơi trên đầu cô, cô không thể tìm được lý do để tránh đi hình ảnh làm cô tan nát cõi lòng đó.
Cô thở dài bất đắc dĩ, kéo người đi vào trong phòng tắm, muốn hưởng thụ một chút nước ấm.
“Cốc cốc.” Một tiếng gõ cửa nặng nhẹ khác nhau, biểu hiện sự nhẫn nại của người tới là có hạn, Ôn Tưởng Huân đang hưởng thụ sự thoải mái làn nước ấm mang đến, tùy ý khoác một cái áo khoác đi ra mở cửa.
Là anh? Đây là lần đầu tiên anh xuất hiện ở cửa phòng cô vào ban ngày, nhưng lại lễ phép gõ cửa.
Ôn Tưởng Huân nghiêng người để anh đi vào phòng, cầm một cái khăn lau khô mái tóc ướt sũng.
Không khí trong phòng tràn ngập hương thơm ngát do Ôn Tưởng Huân vừa tắm xong, Viêm Ngưỡng Tu cảm thấy dục vọng của mình được khơi mào khi cô lơ đãng tỏa ra sự gợi cảm.
Anh hít sâu một hơi, đè nén dục vọng không an phận.
“Hôm nay em không xuống lầu ăn bữa sáng.”
“Anh đang quan tâm em sao?” Cô cố gắng làm cho giọng nói của mình không giống một người phụ nữ đang ghen.
Viêm Ngưỡng Tu nhíu mày, “Hẳn là em không quên chức trách của mình chứ?” Ôn Tưởng Huân nở nụ cười khổ, dừng động tác lau tóc.
“Em chỉ cảm thấy kỳ quái thôi, anh vội vàng chăm sóc cho Thiệu tiểu thư còn không kịp, làm gì có thời gian nói đến em.” Cô cười tự giễu. “Vâng, em sẽ xuống đợi mệnh lệnh của Thiệu tiểu thư ngay lập tức.” Cô hơi cúi đầu thi lễ với anh.
Đáy mắt Viêm Ngưỡng Tu nổi lên lửa giận, không phải là anh nghe nhầm chứ? Từ khi nào thì cô gái này học được cách nói chuyện “cầm thương mang côn” với anh rồi.
Anh đè Ôn Tưởng Huân lên cửa phòng, vây cô giữa anh và cánh cửa.
“Từ lúc nào em biến thành người không hiểu chuyện như vậy?” Không phải là cô cố ý muốn anh chú ý cho nên mới ở trong phòng không ra ngoài? Nếu vậy thì làm anh rất phản cảm.
Cô không hiểu chuyện? Cô còn chưa đủ hiểu chuyện sao? Trong lòng Ôn Tưởng Huân cảm thấy ủy khuất, nhưng cô vẫn quật cường thẳng lưng.
“Ông chủ, em xin lỗi vì sự vô lý của em, bây giờ có thể cho em đi chờ đợi sự sai bảo của Thiệu tiểu thư không?”
Cô nghĩ rằng anh không nghe được sự giận lẫy của cô à? Cô trước giờ vẫn nhu thuận nghe lời, bây giờ cô lại có bộ dạng chống đối, trong ngực Viêm Ngưỡng Tu dấy lên ngọn lửa giận.
Anh mạnh mẽ xoay người cô để cô nhìn vào anh.
“Đừng nói là em đang ghen, em biết rõ anh sẽ không để mình bị quay vòng vòng.”
“Em không dám.” Cô chỉ là một cấp dưới kiêm bạn giường, cô lấy tư cách gì để ghen?
Cô chỉ cảm thấy rất mệt, trong lòng cảm thấy chua xót, cô mệt phải ngụy trang làm như không có việc gì, mặc dù cô biết sự tùy hứng nhất thời của bản thân sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ, nhưng cô vẫn không nhịn được………
“Em không dám?” Còn muốn cương ngạnh với anh? Làm sao anh có thể thua cô? Viêm Ngưỡng Tu cười tà, “Em cũng dám cưỡi lên đầu anh giương oai rồi, còn cái gì mà em không dám?”
Viêm Ngưỡng Tu cầm phần cứng rắn dưới quần kề sát cô, thì thầm ngụ ý bên tai cô.
Ôn Tưởng Huân dù ngốc cũng biết anh muốn ám chỉ điều gì?
“Mỗi lần đều là do anh yêu cầu……” Cô vẫn không thể nói những lời làm người ta đỏ mặt.
“Anh yêu cầu gì?” Anh cố ý dán sát môi vào tai cô, “Anh sẽ không để ý em dám nói như vừa rồi nữa.”
Anh vô lại khiến Ôn Tưởng Huân chán nản, lại không thể nói lời nào, chỉ có thể thở phì phò, trừng mắt nhìn anh.
Cô nhận thua, được chưa? “Anh có thể buông em ra không?”
Viêm Ngưỡng Tu cười khẽ một tiếng, bàn tay dò xét khỏa no tròn trước ngực cô, ác ý cắn nhẹ vành tai của cô.
“Anh rất mẫn cảm, gần đầy cảm xúc của em không được khống chế, thu liễm lại một chút, anh không thích như vậy.”
“Em không có.” Cô kiên trì mạnh miệng, cắn chặt môi dưới để bản thân không thở gấp ra tiếng.
“Vậy là do anh hiểu lầm, em bị anh làm cho cả người mềm yếu, cho nên mới mệt không xuống giường được sao?” Anh cố ý dùng thân dưới cứng rắn ma sát hạ thể của cô.
Mãi đến khi cô không nhịn được nữa khẽ ngâm ra tiếng, anh mới buông cô ra như cô muốn. Nhưng một giây sau anh ấn cô ngã xuống giường, hôn cô mãnh liệt, cắn đôi môi mỏng của cô như muốn trừng phạt, cho đến khi anh cảm nhận được mùi tanh của máu, anh mới không tình nguyện rời khỏi thân thể mềm mại của cô.
Trên người thiếu sức nặng của anh làm cô thấy trống rỗng, nhưng cô sợ mình lại chọc giận anh, chỉ có thể thở hổn hển, trừng mắt nhìn trần nhà.
“Chưa xong đâu, đêm nay anh sẽ phạt em.” Viêm Ngưỡng Tu nhẹ nhàng báo trước, thay đổi vẻ mặt lạnh lùng rời khỏi phòng ngủ của Ôn Tưởng Huân.
Rốt cuộc, nước mắt Ôn Tưởng Huân rơi xuống, ác ma này, làm môi của cô sưng lên như vậy, làm sao cô có thể gặp người được?
Khiến cô khóc sưng mắt, làm sao cô có thể giải thích với bạn tốt?
Làm lòng cô bị tổn thương, làm sao cô có thể băng bó miệng vết thương trong lòng?
※ ※ ※
“Anh đang tức giận sao?” Thiệu Y Y chớp đôi mắt to vô tội, nhìn Viêm Ngưỡng Tu dường như có ngọn lửa sau lưng.
“Không.” Anh lớn tiếng trả lời.
Cô đến Đài Loan mấy ngày nay, dường như người đàn ông nhận ủy thác này đều cẩn thận chăm sóc cho cô, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng nổi giận của anh, hai tròng mắt tức giận như muốn phun lửa.
“Bởi vì bảo vệ tôi rất phiền toái hả?” Cô lo lắng đề phòng hỏi, cô sợ nếu câu trả lời của anh là đúng thì cô cũng không biết phải đáp lại thế nào.
Khóe mắt nhìn thấy miệng Thiệu Y Y cong xuống dường như rất ủy khuất, Viêm Ngưỡng Tu biết là anh đã dọa đến cô.
“Chuyện không liên quan đến em, là tự bản thân tôi thôi.”
Ôn Tưởng Huân đáng chết, mấy buổi tối gần đây cô dám khóa cửa phòng ngủ, cả người hắn tràn đầy dục hỏa không có chỗ phát tiết, càng đáng chết hơn là mỗi ngày cô đều tìm cách né tránh anh, cố ý duy trì khoảng cách với anh, cô chưa hề lười biếng trong công việc nhưng lại khiến anh tức giận.
Với năng lực của anh thì anh có thể mò vào phòng cô mà không quấy rầy đến bất cứ ai, nhưng mà cô đã tỏ rõ bằng hành động, anh cũng không thể cường ngạnh bắt cô đi vào khuôn khổ. Chỉ là hàng đêm anh phải chịu đựng lửa nóng đốt người, giữa đêm trời đông giá rét mà anh phải đi tắm nước lạnh một lần lại một lần. Anh thề món nợ này anh sẽ đòi lại cô cả vốn lẫn lãi.
Ánh mắt rét lạnh nhìn Ôn Tưởng Huân ở cách đó không xa, dường như đang tưởng tượng trong lòng, cởi hết quần áo của cô, dùng hình phạt lóc từng miếng thịt.
Giữa trời đông giá rét, mặc dù Ôn Tưởng Huân đã mặc quần áo giữ ấm nhưng cô vẫn không tự chủ được mà rùng mình, quay lại khiêu khích nhìn Viêm Ngưỡng Tu.
Từ khi nào cô gái nhỏ này lại biến thành người phản nghịch như vậy? Viêm Ngưỡng Tu nghi ngờ Ôn Tưởng Huân bây giờ với Ôn Tưởng Huân trước đây ngoan ngoan phục tùng anh có phải là cùng một người không? Nhưng mà nói thật, anh lại không chán ghét nhìn bộ dạng cô không đồng nhất như vậy, điều này làm anh cảm thấy vừa bất ngờ vừa thích thú.
“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Thiệu Y Y tò mò nhìn theo tầm mắt của anh, trong khu nhà lớn chỉ có hoa hoa cỏ cỏ và Tưởng Huân tiểu thư, cô không rõ anh nhìn cái gì mà chăm chú thế?
“Không có gì.” Anh dời sự chú ý về Thiệu Y Y, mặc dù cả người tức giận nhưng anh không thể phát giận với người trước mắt.
Căn cứ vào tài liệu mà anh tra được thì Thiệu Y Y sinh ra và lớn lên ở Mỹ, cha mẹ mất sớm. Anh vốn hoài nghi cô có thể là một người con gái riêng của cha anh lưu lạc bên ngoài, nhưng theo tài liệu thì cô không có một chút quan hệ nào với Viêm gia, chẳng lẽ ông trời đã ban cho anh một cô em gái khác.
“Vì sao lại nhìn tôi như vậy?” Từ nhỏ với bề ngoài nổi trội xuất sắc cô đã được không ít bạn nam nhìn chăm chú, nhưng mà ánh nhìn nóng rực của Viêm Ngưỡng Tu làm cô cảm thấy mặt hồng tim đập nhanh, cả người không được tự nhiên.
“Em thật đáng yêu.” Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, lại nhớ, cô đơn thuần đáng yêu như vậy lại không cẩn thận tận mắt nhìn thấy quá trình giết người, anh lại cảm thấy đau lòng, “Nghe cảnh sát Lộ nói, từ ngày đó em luôn gặp ác mộng?”
“Ừm.” Cô đáng thương gật đầu, cô muốn quên đi hình ảnh máu tanh tàn nhẫn đó, nhưng cô càng muốn quên thì lại càng nhớ tới. Nếu như cô biết trước thì đi làm về cô sẽ không nhàn nhã đi vòng qua con đường nhỏ đó, cũng sẽ không nhìn thấy diện mạo của kẻ giết người, thảm hơn chính là kẻ xấu xa kia cũng thấy cô.
May mà cô có vận khí tốt, vừa khéo có chiếc xe cảnh sát đi qua, tên đó mới không có cơ hội ra tay với cô, nếu không thì bây giờ cô đã đi gặp Diêm Vương rồi, làm gì còn êm đẹp sống ở đây.
Ôn Tưởng Huân ở đằng xa, nhìn hết hình ảnh Thiệu Y Y gương mặt đẫm lệ cùng với ánh mắt đau lòng của Viêm Ngưỡng Tu, cô nắm chặt tay đến nỗi các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, biểu hiện trong lòng cô khó chịu như thế nào.
Cô không giống như Thiệu Y Y vừa nhìn đã thương, cũng xứng đáng vĩnh viễn không lấy được một chút đau lòng của Viêm Ngưỡng Tu.
Anh nói không sai, gần đây cô càng lúc càng không thể khống chế cảm xúc của bản thân, sự bình tĩnh từ trước đến nay hoàn toàn đã bị sự đố kỵ thay thế, lòng dạ hẹp hòi đến chính cô cũng không chấp nhận được, nên cũng không trách được ngày đó anh tức giận với cô.
Cô không biết phải làm thế nào mới tốt? Ngay cả cô cũng suýt không nhận ra bản thân mình xấu xí như vậy.
Thậm chí cô còn ích kỷ hy vọng bởi vì sự sơ sẩy của bản thân khiến Thiệu Y Y gặp chuyện không may, cô cảm thấy bản thân thật đáng sợ!
Cô vẫn tưởng rằng cô sẽ cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh mà không cần gì cả, không ngờ cô cũng chỉ là một người phụ nữ trong ngoài không đồng nhất, lòng dạ của cô còn cực kỳ hẹp hòi. Nếu như cô làm theo sự tùy hứng của bản thân, có lẽ anh sẽ không nhịn được mà cắt đứt quan hệ với cô chăng?
Đương nhiên là cô không muốn như vậy, cô cũng không biết bản thân muốn gì, và có thể muốn cái gì?
Từ lần đầu tiên cô trao mình cho anh, cô cũng mất hồn, mất cả tâm……
※ ※ ※
Năm cô ba tuổi, cha mẹ cô mất vì tai nạn máy bay, mà cô cũng rất tự nhiên tiếp nhận sự thật. Sau vài năm bị họ hàng thân thích đá qua đá lại như một quả bóng, năm cô sáu tuổi cô được đưa đến cô nhi viện.
Ở đó có nhiều đứa trẻ cũng giống cô, cũng mất cả cha lẫn mẹ, cô không lo lắng sẽ gặp những ánh mắt khác thường của người khác nhìn cô. Thật may mắn, sau hai năm ở cô nhi viện, cô được một người phụ nữ trung niên rất đẹp thu dưỡng.
Bà ấy tự xưng là Lệ Ân tiến sĩ, bà nói bà muốn tìm người nối nghiệp nên mới tìm đến cô nhi viện, bà còn nói bà phải tìm hơn mười cô nhi viện mới tìm được cô có tư chất thông minh, trời sinh có tuệ căn.
Lệ Ân tiến sĩ nói thuật thôi miên mọi người đều có thể học, nhưng để có thể vận dụng thành thạo kỹ năng đánh thẳng vào ý thức thì không phải mỗi người đều có thể làm được, nhưng bà ấy lại nói cô là một kỳ tài khó gặp.
Năm đó cô mới tám tuổi, làm sao có thể hiểu cái gì là kỳ tài, dù sao thì cô cũng không có nơi nương tựa, chỉ cần ba bữa có thể ăn no là cô cũng không suy nghĩ cái gì.
Cứ như vậy, cô nhận sự huấn luyện dài trong mười năm, sau đó cô được đưa đến nhà lớn của Viêm gia.
Trước đây, khi làm nhiệm vụ luyện tập, cô đã nghe người ta nói không ít về chuyện của Viêm gia, cũng như rất nhiều truyền thuyết về Viêm gia, sự thật thì không thể không suy xét, có thể bày mưu nghĩ kế tính toán cho con cháu sau này, với thời tế và ánh mắt tinh tường sáng lập ra tổ chức, khiến Viêm gia vẫn phú khả địch quốc như cũ, và ở trong quốc tế cũng có được địa vị hết sức quan trọng.
Mặc dù cô không biết được tương lai của bản thân khi tiến vào tổ chức này sẽ như thế nào, nhưng cô đã chuẩn bị tâm lý không để ý đến sinh tử, cũng học tỏ vẻ lạnh nhạt với sự vật sự việc ngoài nhiệm vụ.
Chỉ là cô không ngờ sau khi gặp anh, thế giới lạnh lùng cô tạo nên bị tan vỡ trong nháy mắt, không thể giả bộ rằng mình không động tâm, không đau lòng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Viêm Ngưỡng Tu cô mới mười tám tuổi, năm đó Viêm Ngưỡng Tu hai mươi tuổi, trên mặt anh có sự thành thục không hợp tuổi, khiến cô cũng là người trải qua sinh ly tử biệt từ nhỏ, trong lòng nổi lên sự đau lòng vô hạn.
Dường như từ lúc cô nhìn thấy vẻ cô đơn trong con ngươi quật cường, lòng của cô đã đặt trên người anh. Bởi vì qua sự huấn luyện chuyên nghiệp cô rất rõ ràng sự khác biệt chủ tớ, cho dù tâm động nhưng cô vẫn tuân theo bổn phận của mình, chưa bao giờ dám vượt khuôn phép.
Đêm đó, đúng lúc cô muốn xin chỉ thị của anh về tiến độ nhiệm vụ, sau khi gõ nhẹ cửa phòng anh, cửa phòng được mở ra và cả người anh đầy mùi rượu.
Mùi rượu khó ngửi xông vào mũi khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại.
“Anh uống rượu sao?”
“Tôi uống rượu rất kỳ quái sao?” Viêm Ngưỡng Tu lại ngửa đầu trút chất lỏng trong bình rượu vào miệng.
Ôn Tưởng Huân biết cô nên rời khỏi phòng anh, nhưng cô lại không đành lỏng bỏ mặc anh.
“Đừng uống nữa.” Không biết cô lấy đâu ra dũng khí, cầm lấy bình rượu của anh. Viêm Ngưỡng Tu nhíu mày, ánh mắt có phần rời rạc, anh không vui lại gần cô.
“Ngay cả cô cũng muốn khống chế tôi sao?”
“Không, tôi chỉ… lo lắng cho anh.” Có lẽ cô biết tâm trí anh không rõ nên mới lớn mật nói.
“Đủ rồi, tôi, tôi sẽ không tin sự quan tâm lo lắng trong miệng các người. Không phải cha tôi luôn nói yêu gia đình nhưng vẫn đi ngoại tình sao? Mẹ tôi nói khắp thiên hạ, người bà quan tâm nhất là tôi, không phải cũng rời đi rồi sao? Còn em ấy... em ấy nói thích tôi nhất.... cũng đi rồi. Tôi không có cái gì cả.” Viêm Ngưỡng Tu võ mái tóc rối, vô lực ngồi xuống, “Cha đã chết, em ấy cũng chết, rõ ràng ước nguyện của mẹ đã được thực hiện, tại sao bà không ở lại bù cho tôi vài năm nay tôi mất đi tất cả? Vì sao?” Anh thì thào tự nói.
“Anh còn có tôi.... chúng tôi mà.” Vẻ mặt của anh mờ mịt như một đứa trẻ bất lực làm người khác đau lòng, cô nhẹ nhàng an ủi anh, “Tôi và Vịnh Tình, Kính Nhai và Đông Minh, chúng tôi sẽ luôn ở bên anh.”
“Ở bên tôi? Nếu như Viêm gia không cho các người tài phú, địa vị thì các người còn có tình cảm gì?” Ngay cả người thân của anh cũng nhẫn tâm rời bỏ anh, anh còn có thể tin tưởng ai?
“Tình cảm của tôi với anh là thật.” Giọng nói của cô thấp không thể nghe thấy, lại truyền rất rõ ràng vào trong đầu óc hỗn độn của Viêm Ngưỡng Tu.
Anh nở nụ cười, cười không tốt, cười xấu, cười yếu ớt, Viêm Ngưỡng Tu ôm Ôn Tưởng Huân và trong lòng, mùi rượu và hơi thở nóng bỏng của anh phả vào chóp mũi cô.
Đây là lần đầu tiên cô ở gần một người đàn ông đến vậy, trong lúc nhất thời Ôn Tưởng Huân không biết làm gì đáp lại, chỉ có thể ngơ ngác mặc ôi của anh tàn sát bừa bãi trên người cô.
Đến khi trên người cô cảm thấy lạnh, cô biết rất rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cô vô lực phản kháng, cũng không muốn phản kháng. Cô luôn yêu đơn phương anh, cô xác định sẽ không hối hận khi đem bản thân mình giao cho anh.
Viêm Ngưỡng Tu ôm chặt thân hình nóng bỏng ấm áp vào trong ngực, tim anh đang rất lạnh, rất cần có người sưởi ấm cho anh. Mặc dù ý thức mơ hồ nhưng khi anh kề sát cơ thể mềm mại của cô lại khiến anh có thể thả lỏng thần kinh.
Sự ngây ngô của cô khiến dục vọng của anh càng không thể vãn hồi, đôi môi anh cuồng loạn thăm dò từng tấc da thịt trên người cô, đầu vú yêu kiều đứng thẳng, lùm cỏ lộ ra những tia nước sáng, còn có bắp đùi tinh tế trắng như tuyết, tất cả đều thuộc về anh.
Ôn Tưởng Huân lắc lư thân thể mềm mại bị dục hỏa đốt người theo bản năng, bàn tay nhỏ bé thăm dò cơ thể anh, vỗ về lung tung trên người anh.
“Ưm.... nóng quá.... thật thoải mái....” Viêm Ngưỡng Tu gầm nhẹ một tiếng, đưa nóng rực của mình tiến thẳng vào hoa huyệt của cô.
“A....”. Ôn Tưởng Huân bị đau kêu lên, cô còn chưa biết mùi đời chưa thể chấp nhận sự đau đớn đó.
“Em là xử nữ?” Hoa huyệt chặt chẽ mê người của cô khiến anh điên cuồng, anh nhẫn nại một lát, chờ sau khi cô đã quen với sự tồn tại của anh, Viêm Ngưỡng Tu không nhịn được nữa bắt đầu luật động.
“Đau…..” Lần đầu tiên Ôn Tưởng Huân làm nên đau không nhẹ khiến cô cảm thấy khó chịu.
“Ngoan, chờ một chút là tốt rồi, sau đó em sẽ thấy thoải mái.” Ngón tay Viêm Ngưỡng Tu nhẹ nhàng đi tới chỗ hai người giao hợp, nhẹ nhàng âu yếm, Ôn Tưởng Huân không nhịn được khoái ý thoải mái như vậy, hai chân kẹp lấy eo của anh, dường như yêu cầu anh hãy tặng càng nhiều.
Anh nói không sai, sau nỗi đau đó, bây giờ cô cảm giác chỉ cảm giác được khoái cảm, loại cảm giác này không thể dùng ngôn ngữ để hình dùng.
Mỗi lần anh rút ra cắm vào, cùng với tiếng nước ra vào, còn có tiếng rên rỉ, Viêm Ngưỡng Tu càn rỡ bắn mầm móng của anh vào bên trong cơ thể cô.
Chuyện anh và cô, là do anh say rượu loạn tính hay là thiên lôi đánh xuống địa cầu? Ôn Tưởng Huân không có đáp án, ngày hôm sau cô tỉnh lại trong khuỷu tay anh, lúc cô nhìn vào con ngươi u ám sâu không thấy đáy của anh, tuy hơi xấu hổ nhưng cô xác định bản thân không hề hối hận.
Không biết Viêm Ngưỡng Tu đã tỉnh lại từ lúc nào, anh nhìn cô thật lâu thật lâu, cô không đoán được anh đang nghĩ cái gì, cũng không biết anh có hiểu nhầm cô chủ động ngã vào lòng anh là có mục đích khác hay không. Ngay khi cô muốn hỏi ra vấn đề nghi hoặc trong lòng, anh liền làm việc mà ba năm anh thường xuyên làm nhất, dùng nụ hôn để giam lại lời nói của cô.
Năm cô mười tám tuổi, cô gặp anh, cả trái tim cô đều giao cho anh. Năm cô hai mươi tuổi, cô đem bản thân mình cho anh, cứ như vậy cô trở thành bạn giường duy nhất của anh, giãy dụa trong yêu và không yêu trong nhiều năm.
Chớp chớp đôi mắt, Ôn Tưởng Huân nằm trên giường có lúc cô không thể phân biệt được đâu là hiện thực và đâu là cảnh trong mơ. Đã lâu cô chưa mơ thấy những việc trong quá khứ, vừa nằm xuống ngủ thì mọi chuyện giống như một bộ phim điện ảnh tái hiện lại trong đầu cô, rành rành trước mắt giống như mọi việc mới xảy ra ngày hôm qua.
Ba năm, hơn một nghìn ngày, trong khoảng thời gian này, tất cả mọi chuyện xảy ra đều như trong mộng, chỉ là giấc mộng này thật sự rất dài, cô không biết lúc nào bản thân mới có thể tỉnh lại, cũng không biết rốt cuộc có ngày cô sẽ tỉnh hay không?
Cô luôn cảm thân yên ổn với hiện tại, cho dù trong lòng thỉnh thoảng sẽ cảm thấy chua xót nhưng ít nhất cô vẫn có thể xác định hiện tại anh chỉ thuộc về cô, cô quá hồn nhiên cũng quá ngu xuẩn, cô lại quên chuẩn bị có ngày sẽ mất đi.
Cô không nghĩ tới ngày đó lại đến nhanh như vậy, còn chưa đủ, vẫn chưa đủ! Mỗi lần cô cho rằng mình đã yêu anh đến cực hạn thì cô lại phát hiện bản thân càng ngày càng thích anh, càng ngày cô càng cảm thấy không đủ, cô nên chuẩn bị tâm lý sẽ có ngày phải tỉnh mộng.
Nhưng mà hiện tại cô hy vọng mình chỉ đang nằm mơ, cho dù là vui hay buồn, đều do nằm mơ nên tất cả đều tốt, ít nhất trong hiện thực cô vĩnh viễn sẽ không tham luyến thứ gì không chiếm được, mà thừa nhận xót xa vì không có được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...