Tuân Xuyên trước kia là một con đao sắc bén, tỏa ra khí lạnh, hại người hại mình, sau đó gặp phải Nghiêm Ngộ, như gặp được vỏ đao, thu vào thân gai nhọn kia, hi vọng có thể tìm được một chỗ thích hợp cho mình.
Nghiêm Ngộ giơ tay, ném cái gối vướng bận kia ra, Tuân Xuyên liền rơi lên người hắn, sau đó được người ta ôm lấy vững vàng, vừa khớp.
Trong phút chốc, lòng yên bình đến kỳ cục, thậm chí mong sao thời gian có thể dừng lại, Tuân Xuyên dựa vào bả vai hắn, nhẹ nhàng cọ cọ, thời gian ngẩn ngơ trôi mất, vật chuyển sao dời.
Nghiêm Ngộ ôm cậu, hai tay siết lại, như là ôm lấy một chú mèo hoang nhỏ tình tình không tốt nhưng lại đáng thương, như là ôm lấy thứ gì đó quan trọng nhất của mình, không chừa lại bất kì khoảng trống nào.
Tuân Xuyên dường như nhận ra được điều gì, lén cười, cậu tới gần, nhẹ nhàng cắn môi dưới của Nghiêm Ngộ, cắn một chút, liền buông, cuối cùng đè xuống cái khao khát muốn muốn đem người này nuốt ăn vào bụng, đem mặt chôn vào cổ hắn, nhẹ nhàng ngửi cái mùi thuốc lá nhạt nhẽo ia.
TínhNghiêm Ngộ vốn không chịu thiệt, nghiêng đầu cắn trả lại cái vành tai gần trong gang tấc, khí tức ấm áp mang đến một trận cảm giác tê dại gãi ngứa, từ cột sống lan khắp toàn thân, Tuân Xuyên run lên một cái, bưng lỗ tai lui lại một chút, đôi mắt như ngâm trong nước, trơn bóng mỹ lệ, yên lặng liếc nhìn Nghiêm Ngộ.
Nghiêm Ngộ kéo chăn, đắp lên người, trước mắt Tuân Xuyên nhất thời tối lại, cậu giật mình cọ cọ, sau đó lại bị Nghiêm Ngộ đè lại: “Ngủ trưa đi.”
Người lười đến cảnh giới nhất định có thể ngủ một mạch tới đất trời đen kịt, với cả Nghiêm Ngộ sáng sớm đã dậy, cơn buồn ngủ ập tới không đỡ được.
Tuân Xuyên lại ngủ không được, ngẩn người nằm trong cái chăn đen thùi, thỉnh thoảng lại lấy tay nghịch nút áo sơ mi của Nghiêm Ngộ một chút, đụng đụng chỗ này, lại chọt chọt chỗ kia, cả người không yên, mãi đến khi một cái tay khác bóp mông cậu một cái, lúc này mới mới nằm yên lại.
Buổi tối, Tô Tình tìm đến Nghiêm Ngộ, phía sau có một cô gái mặc đồng phục học sinh cấp ba mười bảy mười tám tuổi, cả người ướt nhẹp, từ đầu đến chân đều có nước rơi xuống, rất nhanh đọng thành một vũng dưới chân.
“Em ấy tên Trì Hạ, một năm trước chết đuối ở công viên gần đây, trước khi đầu thai muốn đi công viên trò chơi chơi một lần, nhưng tôi không thể phân thân.
Nhờ cậu dắt linh tuyến, dẫn em ấy đi vòng vòng, trước hừng đông đưa về là được.”
Tô Tình nói, sờ sờ đầu Trì Hạ, mà cô gái rụt rè né tránh cô ta, thoạt nhìn là một cô gái nhỏ sống khép kín.
Tô Tình lục túi tới lui, sau đó rút ra một xấp tiền đưa cho Nghiêm Ngộ: “Đây kinh phí sinh hoạt, Trì Hạ muốn ăn cái gì uống cái gì thì mua cho em ấy, còn lại là của cậu.”
Nghiêm Ngộ nghĩ thầm quỷ không có vị giác, muốn ăn cũng chẳng ăn được, nhận tiền, qua loa đếm rồi nói: “Cô cũng rất hào phóng đấy.”
Tô Tình đàng hoàng trịnh trọng nói: “Tôi tích âm đức thôi.”
Nghiêm Ngộ: “Xì.”
Tô Tình đi khỏi, trong phòng có một người hai quỷ, Trì Hạ dường như hơi sợ hai người bọn họ, núp ở góc tường không dám nhúc nhích, sắc mặt Tuân Xuyên thì càng tệ hơn, cậu nhớ Nghiêm Ngộ chưa từng mang mình đi đâu chơi, hiện tại lại dắt quỷ đi công viên trò chơi, khí áp quanh người ngày càng nặng nề.
Nghiêm Ngộ lấy ra một cuộn chỉ đỏ từ ngăn kéo, sau đó ngồi ở trên ghế dùng giấy vàng cắt thành hình người, vừa cắt vừa hỏi: “Muốn đi chỗ đâu chơi?”
Trì Hạ vốn đang cúi đầu, nghe vậy ánh mắt sáng lên, giọng ước ao nói: “Em… em muốn tới công viên giải trí Tân Thiên Địa.”
Công viên giải trí Tân Thiên Địa, cách nơi đây 15 trạm dừng chân, 6 giờ tối mở cửa, tới tận 10 giờ, khá là xa, nhưng chỉ cần có tiền, tất cả đều không thành vấn đề.
Nghiêm Ngộ đem người giấy cố định trong khe hở ngăn kéo, làm thế thân, một đầu chỉ đỏ buộc lên người người giấy, một đầu cột ở trên cổ tay Trì Hạ, nằm giữa hai người.
Chỉ đỏ trong tay Nghiêm Ngộ từ từ dài ra một cách kì lạ, dường như có thể dài ra vô hạn.
Dài ra thêm một tất thì phạm vi hoạt động của Trì Hạ sẽ thêm một tấc, chỉ là phương hướng hay dài ngắn đều do Nghiêm Ngộ khống chế trong tay.
Trì Hạ bay xuống lầu, Nghiêm Ngộ chuẩn bị khóa cửa, kết quả vừa quay đầu lại, phát hiện Tuân Xuyên ngồi xếp bằng ngồi ở bên giường không nhúc nhích, hắn gõ cửa: “Ra đây.”
Tuân Xuyên nhướng mi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cô ta muốn đi công viên trò chơi, cũng không phải chỗ em muốn đi, một mình anh đi còn chưa đủ sao.”
Nghiêm Ngộ cảm thấy Tuân Xuyên có tiến bộ, nếu là trước đây chắc là xù lông rồi, hiện tại lại có thể ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với hắn, chiếc chìa khóa ở trên tay đung đưa thành vòng tròn, hắn nói: “Bây giờ không đi, thì lát nữa đừng lén lén lút lút đằng sau lưng anh đấy.”
Hắn tính ra nhìn thấu được Tuân Xuyên, trong mắt Nghiêm Ngộ, Tuân Xuyên bất quá cũng chỉ là một thiếu niên choai choai, trong lòng nghĩ cái gì, đều lộ hết trên mặt, làm gì có cái gọi là bụng đầy tâm cơ.
Trì Hạ rất nhỏ gầy, thân hình mảnh khảnh, mặc một bộ đồng phục rộng thùng thình, thoạt nhìn yếu ớt, như đứa nhỏ trộm mặc quần áo người lớn, nghe Tô Tình nói, cô bé chết đuối trong công viên, vì cứu một đứa nhỏ rơi xuống nước.
Trước cửa công viên giải trí Tân Thiên Địa có phố ăn vặt, bọn họ xuống xe ở chỗ này, Nghiêm Ngộ điều khiển chỉ đỏ trong tay, bên trái là Tuân Xuyên, bên phải là Trì Hạ.
Trì Hạ trông ngón nhìn quầy bán đồ chiên, không nỡ rời bước.
Nghiêm Ngộ liếc nhìn cô bé: “Em là quỷ đói đầu thai hả?”
Trì Hạ dường như đang nuốt nước miếng: “Lúc còn sống, em luôn giảm cân, không dám ăn đồ béo, đã lâu chưa ăn mấy xâu chiên này.”
Nghiêm Ngộ chọn một xâu thịt sườn, một xâu rau hẹ đậu phụ, để ông chủ cho vào nồi chiên, Trì Hạ nhìn thấy cửa hàng trà sữa bên cạnh, thấy mà thèm nhẹ nhàng bay qua.
Cô bé không có cách nào đặt món, Nghiêm Ngộ cũng chỉ có thể đi qua trả tiền, toàn bộ hành trình đi phía sau cô làm bảo mẫu.
Tuân Xuyên ở trạng thái thực thể, một mình ngồi ở ghế dài ven đường, khí chất băng lãnh, làm người đi đường khắp nơi dồn dập liếc mắt, công viên trò chơi ban đêm rất náo nhiệt, đâu đâu cũng có người trẻ tuổi, mới vừa rồi còn có mỹ nữ tới gần muốn xin QQ, kết quả bị ánh mắt cậu doạ chạy.
Nghiêm Ngộ đưa cho cậu một ly trà sữa, giọng đầy cảm khái: “Vẫn rất xinh đẹp.”
Tuân Xuyên đè xuống mong muốn muốn bóp nát ly trà sữa của mình, đẩy tay hắn ra: “Em không uống.”
Có mùi vị gì cậu cũng không nếm được.
Nghiêm Ngộ đương nhiên biết Tuân Xuyên không nếm được gì, hắn chẳng qua là cảm thấy, nếu mua cho Trì Hạ, không lý nào không mua cho Tuân Xuyên, hắn cắm ống hút vào ly, uống một mình.
Trì Hạ là hồn thể, người thường không nhìn thấy cô bé, cầm đồ ăn trong mắt người thường giống như vật thể đang tự trôi vậy, Nghiêm Ngộ chờ ông chủ gói đồ ăn, tìm chỗ yên lặng không ai thấy để cho cô ăn.
Người chỉ khi mất đi thứ gì đó, mới có thể bỗng nhiên cảm nhận hạnh phúc khi có được thứ đó trong tay.
Ánh mắt Trì Hạ dường như lưu luyến nhìn bốn phía đèn hoa rực rỡ, nhìn dải cây xanh bên ven đường thì lại muốn nắm kéo, Tuân Xuyên ở cạnh nhìn, cũng không biết đang nghĩ gì, mãi đến khi Nghiêm Ngộ đặt tay lên vai cậu, lúc này mới hoàn hồn.
Nghiêm Ngộ giải thích: “Đừng đi lạc.”
Tuân Xuyên cũng không phản kháng, chỉ nói: “Anh trước đây không như vậy.”
Dẫn cậu đi, chơi cùng cậu.
Nghiêm Ngộ nhai trân châu trong miệng, giọng mơ hồ không rõ: “Hôm nay bù đắp.”
Tuân Xuyên nghe vậy, nghiêng đầu nhìn về phía hắn: “Khi em còn sống không làm, tại sao nhất định muốn chờ em chết mới như vậy.”
Nghiêm Ngộ không lên tiếng, bỗng nhiên cảm giác trân châu trong miệng có chút dính, trà sữa cũng ngọt ngấy lên tận não, hắn nhìn xung quanh một vòng, thấy Trì Hạ rời vòng quay ngựa gỗ, bay tới chỗ đu quay đứng, kéo Tuân Xuyên nói: “Đi, đưa em ngồi đu quay.”
Trì Hạ là hồn thể, không cần mua vé, Nghiêm Ngộ xếp hàng nửa giờ, mua được hai tấm vé, sau đó cùng Tuân Xuyên ngồi xuống, từ cửa sổ trong suốt nhìn ra ngoài, là cảnh đêm mênh mông vô bờ, còn có mặt sông sóng nước lấp loáng, đu quay đi lên cao, thoạt nhìn rất nguy nga.
Trì Hạ ngồi đối diện, nhìn thấy nước sông bỗng nhiên cả người run rẩy, sau đó hai tay ôm lấy đầu gối, không nói gì, một đôi mắt đơn thuần nhìn bên ngoài, mang theo một chút khát vọng, miệng nhỏ uống trà sữa, dù ném được mùi vị, nhưng rất vui vẻ như trước.
Nghiêm Ngộ hỏi: “Còn chấp niệm sao?”
Gia đình Trì Hạ chẳng hoà thuận, cũng không xem là người thân, nghe vậy lắc đầu, có chút thẹn thùng nói: “Không, chỉ là… em lớn như vậy còn chưa có bạn trai.”
Ánh mắt cô bé liên tục nhìn chằm chằm vào Nghiêm Ngộ, như đang ám chỉ cái gì đó, Tuân Xuyên thấy thế mặt liền đen như than, mà cảm thấy mình không cần thiết phải đi so đo với nữ sinh, bèn cố nhịn.
Nghiêm Ngộ nặn vành tai: “À… anh có người yêu rồi.”
Tuân Xuyên nhịn không được liếc mắt nhìn hắn.
Trì Hạ nở nụ cười: “Anh là người, em là quỷ, không giống anh, chúng ta không thể đến với nhau.”
Tâm tình Tuân Xuyên cũng không vì vậy mà tốt hơn chút nào, trái lại, còn tệ hơn nhiều.
Vòng quay nhanh lên một chút, dừng ở chỗ cao nhất, nghe đâu nếu như vào lúc này mà ước nguyện, hết thảy đều sẽ trở thành thật.
Trì Hạ nhắm hai mắt, hai tay chắp trước ngực yên lặng ước nguyện, Nghiêm Ngộ không tin chuyện này, không phản ứng, nhưng vào lúc này, sau gáy hắn bỗng nhiên truyền đến một nguồn sức mạnh, ngay sau đó bị Tuân Xuyên dùng sức cắn một ngụm, môi nhợt nhạt đột nhiên hồng thêm một chút.
Đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Nghiêm Ngộ, Tuân Xuyên vẫn như trước duy trì cái tư thế này, sau đó cụp mắt, nhẹ nhàng, hôn hắn một chút, sau đó mới chậm rãi lui lại.
Trì Hạ đúng lúc mở mắt ra, phát hiện vòng quay đã đi qua trung tuyến, bắt đầu chầm chậm đi xuống, nét mặt trở nên hơi khổ sở, thấp giọng nói: “Trước đây… em rất muốn chết… Thế nhưng khi chết rồi, lại bắt đầu hoài niệm khi mình còn sống…”
Muốn đi dưới ánh mặt trời, cảm thụ cảm giác ấm áp ôn hoà, nếm thử đắng cay ngọt bùi, dù cho tư vị có chút không phải như mình mong đợi, cũng tốt hơn hiện tại, mỗi ngày trốn ở góc âm u mà thối rửa một mình, như một cái xác chết biết đi.
Bọn họ rời đu quay, Trì Hạ cuối cùng không muốn liếc mắt nhìn về sau, nhẹ giọng nói với Nghiêm Ngộ cùng Tuân Xuyên: “Cám ơn các anh nha.”
Lúc gần đi Tô Tình cho Nghiêm Ngộ một cái bình nhỏ, để khi hắn giải quyết xong chấp niệm, thì thu Trì Hạ vào, sau đó đưa đi đầu thai, Nghiêm Ngộ nghe vậy khẽ gật đầu, sau đó mở chỉ đỏ, bấm quyết thu hồn thể cô bé vào trong bình.
Cách đó không xa quay ngựa gỗ, có gã hề bán bong bóng, gã mặt quần áo buồn cười rực rỡ màu sắc, vai treo hai cái lục lạc, tóc màu xanh lục, mũi đỏ thẫm, ngoài miệng thuốc màu vẽ một cái vệt cong, trông kì dị, khi gã phát xong xuôi bóng bay, đoàn người liền tản ra.
Thằng hề bước đi xiêu vẹo, lúc la lúc lắc, như bọ chét nhảy trái nhảy phải, trên vai vác một cái chùy lớn, thoạt nhìn rất nặng, có thể đập nát đầu người, động tác gã khoa trương nhìn chung quanh, cuối cùng nhìn về dưới đu quay.
Nghiêm Ngộ đúng vào lúc này kéo Tuân Xuyên rời đi, nhớ tới còn mấy ngày chính là quỷ môn quan mở ra, không khỏi hỏi: “Em còn nơi nào muốn đi không.”
Tuân Xuyên: “Thành phố X.”
Nghiêm Ngộ dừng bước.
Khóe miệng Tuân Xuyên cong lên, nói lại lần nữa: “Em muốn đi thành phố X.”
Trận tuyết rơi ngày hôm đó, ở cái nơi cậu không thể chờ Nghiêm Ngộ đến..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...