"Cái gì?"
Câu này không dính gì tới chủ để đang nói làm Hoắc Minh Sâm nghi hoặc cau mày, làm cậu hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, mà Lục Khởi cũng không nhắc lại làm gì, hắn biết đối phương nghe thấy, thoải mái nhìn dòng xe cộ thật dài ngoài cửa sổ.
Bên trong xe, bầu không khí yên lặng trong chốc lát.
Hoắc Minh Sâm không biết trả lời cái vấn đề này như thế nào, cũng có thể nói là cậu căn bản không nghĩ tới, hồi lâu lấy ra điếu thuốc lá, nắp bật lửa phát ra thanh âm lanh lảnh, trong mắt cậu ẩn ẩn ngọn lửa xanh mờ ảo.
Hoắc Minh Sâm từ trước đến giờ xem thường chuyện giải thích với người khác, điếu thuốc cháy hơn phân nửa, kiên trì một cách hiếm thấy mà nói:
"Tôi không thích phụ nữ, cũng sẽ không kết hôn."
Lục Khởi rất hứng thú,
"Rủi bọn họ ép em kết hôn thì sao? Em đâu kháng lệnh được."
"Người thì có người này người nọ, Triệu Thi Hàm không đấu tranh, không có nghĩa là tôi không đấu tranh, chỉ cần tôi muốn, ba mẹ cũng không có thể làm gì được tôi."
Mà điều kiện tiên quyết là cậu nguyện ý tranh đấu.
Giữa hai người có quá nhiều khoảng cách, dòng dõi, gia thế, quyền thế, tài phú, tùy tiện chọn một cái cũng là một khoảng cách rất xa, thân phận Hoắc Minh Sâm không cho phép cậu hồ đồ.
Cậu hỏi ngược lại Lục Khởi,
"Vậy còn anh, anh muốn kết hôn sao?"
"Tôi?"
Lục Khởi hơi nhíu mày, suy tư chốc lát,
"Chuyện tương lai không nói chính xác được, hiện tại đáp án của em cũng không phải vĩnh hằng bất biến, có thể sẽ kết hôn, cũng có thể sẽ không kết hôn."
Bất quá, hai người ở đời trước cho đến chết cũng không kết hôn là thật.
Hoắc Minh Sâm cũng không hài lòng với đáp án như vậy, tay phải cậu nắm lại, chốc chốc buồn bực ngán ngẩm đấm lên cửa sổ xe, bên ngoài ánh đèn neon cùng bóng tối, làm cho cặp mắt kia ít nhiều có chút mờ mịt.
"Anh sẽ không kết hôn."
Chỉ tưởng tượng thôi, là đã muốn gϊếŧ người rồi.
"Tại sao?"
"Tôi không cho."
Hoắc Minh Sâm cau mày, tựa hồ là men say dâng lên, ánh mắt có chút mơ hồ.
"Tôi không kết hôn, anh cũng đừng hòng kết hôn, theo tôi rồi thì cũng đừng nghĩ loại chuyện dư thừa này.
Nếu không xem tôi trừng trị anh thế nào, gϊếŧ là còn nhẹ đấy."
Cậu nói xong thấy Lục Khởi không lên tiếng, cau mày nói:
"Này, nghe thấy không."
"Nghe."
Chỉ là nghe, không có nghĩa là nhất định sẽ làm.
Lục Khởi là người thiên về sự nghiệp, giấc mộng của hắn chính là cố gắng có thật nhiều tiền, còn kết hôn, chờ hắn thật sự kiếm rất nhiều tiền rồi tính.
Đứng trước tiền, mọi thứ đều dạt sang một bên.
Lục Khởi sẽ không ngây thơ cho rằng Hoắc Minh Sâm hôm nay dẫn hắn giới thiệu cho bạn bè chính là thừa nhận điều gì.
Chim sẻ bay lên thành phượng hoàng không phải là không có, nhưng mà hiếm có tới khó tin.
Hoắc Minh Sâm có thể chơi đùa thoải mái, chơi thua đối với cậu ta mà nói cũng không tổn thất gì, nhưng đối với chim sẻ nhỏ bé như hắn đó chính là chuyện lớn như té gãy xương vậy.
Lục Khởi mới là người tỉnh táo nhất, mục tiêu của hắn vẫn luôn rất rõ ràng.
Lục Khởi vẫn luôn nghe lời, không hề có yêu cầu gì làm Hoắc Minh Sâm cảm thấy có chút không thoải mái, loại người cái gì cũng không yêu cầu như đám mây ở chân trời mịt mờ, với tay cũng không bắt được.
Xe dừng ở dưới lầu, Lục Khởi đỡ Hoắc Minh Sâm say rượu đi vào thang máy, đêm đã khuya, xung quanh không có người, hành lang cũng yên lặng.
Hai người giống như ôm nhau, tiếng tim đối phương đập nghe rõ ràng vô cùng, Hoắc Minh Sâm giương mắt, nhìn chằm chằm xương hàm Lục Khởi, mắt chuyển xuống bên dưới hầu kết, cuối cùng tàn nhẫn mà cắn lên đó, úp mở nói:
"Nhìn anh đâu giống kẻ vô tâm vô phế?"
Lục Khởi đau hơi nhíu mày, mồ hôi lạnh đều toát ra ngoài , bịt miệng Hoắc Minh Sâm lôi ra thang máy, thấp giọng nói:
"Em có học hàng với chó sao? Đúng là không sai."
Hoắc Minh Sâm liếm liếm lòng bàn tay của gã, thành công khiến thu Lục Khởi tay về, lời nói khi say nghe ra mấy phần an ủi.
"Chuyện sau này để sau này nói, sống tốt là được, nói chung tôi sẽ không bạc đãi anh đâu, nhỉ?"
Cậu trong tiềm thức vẫn là không muốn làm quan hệ hai người lẫn quá nhiều tình cảm, không êm tai nói một câu, đây vẫn là giao dịch.
Nếu đổi người khác, nhất định sẽ cùng cậu cãi nhau.
Lục Khởi không giống như vậy, bởi vì căn bản xưa nay người này không nghĩ tới.
"Thành giao, sau này nhớ tuyệt đối đừng bạc đãi tôi."
...
Hai người tựa hồ so với người khác lại càng vô tâm vô phế hơn.
Cuối tuần Hoắc Minh Sâm có tiệc, không về được, Lục Khởi vừa lúc ra ngoài làm gia sư, ai biết được trên đường trở về gặp phải người quen.
"A Khởi!"
Một cô gái xinh đẹp thân hình thon thả đứng bên đường vẫy tay với hắn, bước nhanh tới, Lục Khởi nhìn thấy cô mắt khẽ chớp, trong lòng kinh ngạc muôn phần, theo bản năng dừng bước.
"Nghe nói anh tới thủ đô, vốn muốn gọi anh ra gặp một bữa, bây giờ lại vừa đúng lúc."
Người đó là em gái sinh đôi của Lục Khởi, Lục Duyên, hai người cùng cha cùng mẹ mà tướng mạo lại không giống nhau lắm.
Lục Duyên giống mẹ, gương mặt lộ ra vẻ diễm lệ, tính cách lại hung hăng, khi còn bé cũng là thần đồng liên tục nhảy lớp, đáng tiếc là sau cấp ba thì không học nữa, so với Lục Khởi đi làm sớm hai năm.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt, ánh mắt Lục Khởi trở nên nhu hòa.
"Sao em lại ở thủ đô, không phải ở Thâm Quyến sao?"
"Em không có chỗ ở cố định, phải cùng ông chủ chạy khắp nơi."
Lục Duyên đi một đôi giày cao gót cao ngút, áo váy màu trắng, áo khoác ngoài xanh lam, đẹp đẽ như sóng lớn cũng đem loại khí chất diêm dúa lẳng lơ phát huy đến cực hạn, cô tháo kính mát xuống, so với nữ minh tinh xinh Hollywood càng đẹp hơn, khiến Lục Khởi quan sát tỉ mỉ một phen.
"Cao hơn rồi...!Buổi chiều em bảy giờ lên máy bay, bên cạnh có tiệm cà phê, theo em vào đó ngồi một chút."
Lục Khởi không thể không đồng ý, hai người chọn chỗ gần cửa sổ, đẹp đôi đến mức hấp dẫn không ít ánh mắt của người bên ngoài.
Lục Duyên tập mãi thành quen, hai chân chéo nhau cười híp mắt nói:
"Quả nhiên đẹp cũng là một loại áp lực."
Cô nhấp một ngụm cà phê,
"Trong trường thế nào, có bạn gái chưa?"
Lục Khởi im lặng, thành thật lắc đầu.
"Không có."
Lục Duyên nheo mắt lại, có chút hoài nghi với người trước mắt này.
"Thật á?"
"Thật."
Lục Khởi vừa dứt lời, chỉ cảm giác cổ áo mình căng thẳng, Lục Duyên bỗng nhiên ngồi bên cạnh hắn, ngồi sát vào tỉ mỉ quan sát một phen, một hồi lâu sau giọng điệu cực kì chăm chú hỏi:
"A Khởi, anh biết cái áo trên người anh bao nhiêu tiền không?"
Lục Khởi nghe vậy tâm trạng hồi hộp, hắn mấy ngày nay nghỉ ốm đều cùng Hoắc Minh Sâm ở cùng nhau, quần áo tự nhiên cũng lẫn lộn, không nghĩ tới mắt Lục Duyên tinh đến thế, liếc mắt một cái liền nhìn ra.
Hắn là người đã nói dối thành tinh, mặt không đỏ tim không đập mà nói:
"Không biết, sáng sớm có chút lạnh, mượn bạn cùng phòng đấy."
Lục Duyên dời tầm mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm thứ hàng hiệu sáng loáng xa xỉ trên chân hắn, "Đôi giày này cũng của anh hả...!?"
Cũng là của Hoắc Minh Sâm, Lục Khởi thoải mái đưa tới cho cô nhìn rõ hơn,
"Hàng Phủ Điền* đấy, cao cấp chưa."
"...!."
Lục Duyên không biết tại sao, thần sắc bỗng nhiên phút chốc trở nên phức tạp, cô im lặng chớp mắt, sau đó cúi đầu từ trong túi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng.
"Mấy ngày trước tiện đường về nhà một chuyến, mẹ biết em muốn đến thủ đô, bảo em đem cho anh số tiền này."
Nhờ ơn của hệ thống, Lục Khởi bây giờ nhìn thấy thẻ ngân hàng phản xạ có điều kiện liền muốn vứt đi cho xong, hắn kịp thời dằn được cơn kích động, thuận miệng hỏi:
"Mẹ thế nào?"
Lục Duyên cười, lộ ra mấy phần dịu dàng hiếm thấy.
"Rất tốt.
Số tiền này anh cứ cầm, muốn tiêu thì tiêu, không cần để dành, dù sao cũng là sinh viên đại học, mua chút quần áo với giày, đi ra ngoài cũng đừng để bị người ta xem thường, không đủ xài cũng đừng kêu em, em không có tiền."
"..."
Lục Khởi cầm thẻ ngân hàng, mặt không hề cảm xúc bỏ vào túi áo.
"Câu cuối là ý mẹ hay ý em?"
"Ý của hai người đấy."
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Khởi: Tôi từ nhỏ đến lớn đều sống rất gian nan.
_______________________________
Chú thích:
*Hàng Phủ Điền = hàng fake
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...