Không Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp


Edit: tiemanthauuu
Tác giả:Triệu Sử Giác

Sở Thu Thu trên bục nói lắp suốt năm phút, mới đem đoạn trích kia đọc xong, sắc mặt cô ta tái nhợt

Giáo viên tiếng anh tỏ vẻ vui lòng, tuy rằng đọc không tốt, nhưng có thể thấy hoạt động này hoàn toàn công khai, minh mạch! Bằng không người rút thăm sao có thể tự bốc trúng chính mình!

Sở Thu Thu nén sự xấu hổ phụ họa theo giáo viên.

Trên khán đài, Phó Minh Huyên cùng nhóm chị em cười đến nghẹt thở -- Sở Thu Thu bình thường rất tự đề cao bản thân, nhưng lần này phải xấu hổ trước toàn trường!

Sở Thu Thu tới cuối cùng vẫn không hiểu, tại sao tờ giấy nhỏ bản thân chuẩn bị tên Sở Ân lại đột nhiên biến thành Sở Thu Thu? Hơn nữa nếu tự bốc trúng mình, cô ta có thể tùy cơ ứng biến, làm bộ bản thân bốc trúng tờ giấy trắng!


Sau khi đi xuống, vài chị em trong lớp đến an ủi Sở Thu Thu.

"Làm tốt quá, Thu Thu! Phát âm của cậu siêu chuẩn nha."

"Không sao hết, Thu Thu, mọi người đều biết tiếng anh của cậu rất tuyệt."

"sắp tới thi giữa kỳ rồi, đến lúc đó cậu cứ dùng thành tích chứng minh bản thân là được."

Nghe thấy lời an ủi của họ, Sở Thu Thu cảm thấy thoải mái trở lại, Đúng vậy, kỳ thi sắp tới rồi.




Đều là người của khoa tự do, thi giữa kỳ đều phải làm bài công khai trong cùng một phòng thi, ngay cả khi chị gái quê mùa có thể thoát lần này, nhưng không có nghĩa cô ta thoát được kỳ thi sắp tới, tới lúc công bố điểm, ai cao, ai thấp mọi người tự thấy.

Tới lúc đó, ba mẹ, anh hai, anh Thu Trạch và toàn trường sẽ biết con gái Sở gia ai ưu tú hơn.

Sở Ân mấy ngày này liều mạng học tập.

Cô đối với thi giữa kỳ này rất mong chờ, bởi vì --

"Đinh -- nhiệm vụ học tập quy mô lớn đầu tiên ~ Trong thi giữa kỳ, dành được hạng nhất với cấp độ khó bốn sao, hoàn thành nhiệm vụ, đạt được quyền hạn【 sửa câu đơn 】"

-- Câu!!

Vài kịch bản trước đó chỉ được thay đổi từng chữ hay từ. Mặc dù cô đạt được kết quả không tồi, nhưng quyền hạn quá thấp, cứ bị bó tay bó chân.

Nhưng lần này cô có thể sửa một câu!

"Ký chủ, cô hưng phấn lắm nha ~"


Có thể không hưng phấn sao?

Là một người kiếp trước mất tự do, có trời mới biết cảm giác nắm quyền lực trong tay sung sướng đến nhường nào.

Vì thế, suốt một tuần sau, Sở Ân hầu như học đến quên ăn quên ngủ.

Cô học thuộc lòng ba môn tự do*, ôn tập tới lui hai lần, làm rồi sửa lại các đề thi thử, kiểm lại một lượt từ vựng tiếng anh cấp sáu, thậm chí viết văn nghị luận xã hội tới mười mấy trang.

*Gần giống khoa xã hội bên mình: Gồm Chính Trị, Địa Lý, Lịch Sử là ba môn trọng điểm. Thang điểm là 100.

Kỳ thi đang đến gần, ai trong lớp 5 cũng xem trọng, ngay cả Tống Triệu Lâm cũng không dám ngủ trong lớp vì sợ mất điểm thi.

Là lớp tinh anh, nên họ luôn đặc biệt quan tâm tới thành tích, sau mỗi đợt kiểm tra, việc công bố điểm từng môn là ưu tiên hàng đầu, mọi người vô cùng quan tâm xem ai là người đạt điểm cao trong nhất trong lớp, có phải đứng nhất khối hay không, rồi điểm ai kém, tất cả đều được soi mói từng chút một.

Không khí gần thi ngày càng căng thẳng, vậy nên việc lôi Sở Ân ra làm trò cười đã trở thành trò tiêu khiển hàng ngày của lớp 5

Phó Minh Huyên là hoa khôi của lớp, còn là bạch phú mỹ, cô ta dẫn đầu trong việc tẩy chay Sở Ân, loại không khí này được hình thành trong lớp một cách dễ nhận biết, ngoại trừ Tống Triệu Lâm thỉnh thoảng cùng cô nói chuyện phiến, còn lại không quan tâm tới Sở Ân.

Vài nam sinh thích Phó Minh Huyên, vây quanh cô ta nói đùa: "Hôm nay "học bá" thêm một ngày nữa nhà vệ sinh cũng chưa đi"

Hình Lan bên cạnh nói: "Tớ đoán là thói quen, trường học ở nông thôn làm gì có nhà vệ sinh? "

"Phụt ha ha ha có thể lắm nha! "

Giờ giải lao,Trong lớp rất ồn ào lời qua tiếng lại, có điều không ảnh hưởng chút nào tới tốc độ viết của Sở Ân.

Phó Minh Huyên lại nhìn cô chế nhạo: "Hứ, dù có nỗ lực cũng vô ích, Thành tích cũng kém như trước thôi"

"Nói không chừng cũng không có nỗ lực bao nhiêu, chỉ được cái làm màu. Nếu thật sự vùi đầu vô học tập ai lại đi kết giao với người khác giới, Các cậu quên rồi à, cậu ta cố tình thu hút sự chú ý của anh Chẩn, còn bắt chuyện với đàn anh Thu Trạch?"

Vài nữ sinh sôi nổi bàn luận lộ ra nhiều nét mặt khác nhau.

Mấy nam sinh lần đầu tiên nghe thì vô cùng khiếp sợ.

"Đ*, có chuyện như vậy nữa à? "

"Người như cậu ta... nếu tôi là Lục Chẩn hay Cố Thu Trạch thì thấy tởm muốn chết "

"Hmm, hi vọng là Sở Ân đừng kéo điểm trung bình lớp chúng ta xuống, vậy thì làm sao thắng được lớp 1 ...."

Sở Ân thậm chí còn không thèm nghe lời bàn tán của học sinh trong lớp, thành tích mỗi ngày đều tốt hơn so với kế hoạch đã định, ôn tập tới phi thường chắc chắn.

Bởi vì cả ngày Sở Ân đều trong lớp, tan học vội đi về, trong khoản thời gian này cô không gặp Lục Chẩn.

Hôm trước ngày thi, nhà trường đã dán sơ đồ chỗ ngồi trong phòng thi.


Chỗ ngồi dựa trên điểm cuối học kì 1, Phó Minh Huyên, Hình Lan, Sở Thu Thu đều thi trong phòng đầu tiên, Sở Ân không có điểm nên phải ở phòng cuối.

Cô liếc nhìn xung quanh một lượt, Thấy bóng dáng Lục Chẩn trong này.

Vị trí ngồi là sau lưng cô

Sở Ân: "......"

Tống Triệu Lâm đứng cạnh: "Chị Ân, chổ ngồi này là trời cho."

Sở Ân trên mặt không biểu cảm gì: nói chính xác hơn là ngựa đạp lên cái trời cho.

Bất quá Sở Ân suy nghĩ lại, Lục Chẩn không bao giờ đi thi nên giống cô không có thành tích, mới bị xếp vào phòng thi cuối.

Đời trước khi còn cao trung, Cô luôn nghĩ anh là học sinh hư không chuyên tâm học tập, sau này mới biết thật ra trong nhà Lục Chẩn đã an bài gia sư giáo dục nâng cao cho anh.

......Chỉ cần tên đàn ông chó không ảnh hưởng đến cô trong kỳ thi hết thảy mọi chuyện đều dễ nói rồi.

----------

Buổi tối, Lục Chẩn cùng bạn bè đi ăn.

Đại thiếu gia rộng rãi mời khách, Tống Triệu Lâm và Đàm Khoa cũng không khách sáo gọi hẳng một bàn đồ ăn lớn.

Trong lúc chờ dọn món lên, Tống Triệu Lâm hỏi Lục Chẩn: "quên nữa anh Chẩn, mai cậu đi thi không? "

Đàm Khoa cười cười: "anh Chẩn có bao giờ tới đâu"

Tống Triệu Lâm gật đầu: "Cũng đúng"

Lục Chẩn vẻ mặt không tập trung, ngón tay thon dài lắc lắc cái ly: "sao tự dưng hỏi chuyện này? "

Món ăn đã mang lên, Tống Triệu Lâm vừa ăn vừa nói trong mơ hồ: "Chuyện là bạn cùng bàn của tớ chỗ thi ngồi trước cậu, Tớ nghĩ cậu ghét cô ấy, nên sợ nhìn thấy, cậu sẽ giận."

Ngón tay Lục Chẩn đột nhiên dừng động đậy.

Đàm Khoa kế bên không hiểu chuyện gì, trừng mắt: "ai vậy?"

"Sở Ân" Tống Triệu Lâm nói tiếp: "Là con gái Sở gia mới mang về đó."

Cùng là người của giới hào môn, đương nhiên Đàm Khoa biết. Khoảng thời gian trước cô gái này gây sốt trên diễn đàn vì bảng điểm, cậu cũng có theo dõi truyện này.

Có điều bỏ qua sự kiện đó thì thiên kim Sở gia trên người không có chỗ nào gây chú ý, không ưu tú cũng chả xinh đẹp. Đàm khoa tán gẫu thêm vài câu, rất nhanh liền chuyển chủ đề.


Lục Chẩn hơi rũ mắt xuống, con ngươi đen nhánh nhìn về hướng mép ly, vẻ mặt không rõ cảm xúc.

Lúc lâu sau, anh bỗng nhiên nói: "Tôi ghét cô ấy? "

Tống Triệu Lâm và Đàm Khoa bên cạnh không theo kịp cùng trả lời: "Hả"

Lục Chẩn ném cái ly cười nhẹ

Có nói ngược quá không?

Hôm sau là đến ngày thi, Sở Thu Thu trong xe cũng không quên đọc sách. Lớp 5 bữa nay yên tĩnh lạ thường, thậm chí Tống Triệu Lâm cũng đang chăm chú ôn lại kiến thức.

Đến lúc này. Sở Ân ngược lại rất thoải mái.

Gần 8 giờ, Học sinh trong lớp lần lượt đến phòng thi của mình, Sở Ân bước vào phòng cuối, vài nữ sinh duỗi cổ ra nhìn, rồi lại thất vọng quay lại.

Sở Ân liếc mắt một vòng, Lục Chẩn không đến, rất tốt √.

Bàn trước và sau cô đều trống, chỉ có hai nữ sinh ngồi bên trái và phải, Cũng bởi vì Oái Văn có tiền, ngay cả thi giữa kì cũng đặt thiết bị chặn tín hiệu, kiểm tra nghiêm ngặt điện thoại. Hai nữ sinh bàn bên nhàm chán đến độ suýt khóc, nhìn vào giấy, vẽ đại cái gì đó cho qua giờ thi.

Sở Ân không bị ảnh hưởng, sáng nay văn cô làm rất ổn.

Đến chiều kiểm tra toán, nữ sinh trong phòng thi không mong chờ, đều một tư thế nằm dài trên bàn chán nản chờ bài thi.

Giáo viên bước vào, tay ôm sắp đề đang bị niên phong. Cùng lúc đó cửa sau bất ngờ mở ra.

Phòng thi bắt đầu xôn xao.

Không quá vài giây, Sở Ân cảm thấy sau lưng một luồng khí cuồn cuộn kéo đến, mang theo hương vị mát lạnh dễ ngửi.

Ký ức lập tức nhắc nhở cô, đây là hơi thở của Lục Chẩn.

Mấy nữ sinh hai bên lập tức ngồi dậy, chỉnh chu tư thế, sửa soạn đầu tóc, trông cực kỳ thích thú.

Thiếu niên cao lớn, sau khi ngồi xuống dường như không có đủ chỗ đặt đôi chân dài, anh nhìn bóng dáng phía trước cảm nhận được thân thể Sở Ân đang cứng đơ và bất an.

Vì khoảng cách rất gần, Lục Chẩn có thể nhìn thấy cái gáy trắng như sứ lúc Sở Ân buộc tóc đuôi ngựa. Vài sợi tóc nhỏ vương trên cổ trông rất mềm mại.

Lục Chẩn không kìm được tiến lại gần hơn: "bạn học, truyền giấy thi."

Sở Ân trong lòng mắng anh tanh bành, nhưng ngoài mặt phải truyền giấy thi đàng hoàng.

Ngay khi quay đầu, ánh nhìn của Lục Chẩn đã rơi trên mặt cô từ lúc nào.

Thiếu nữ rũ mi xuống, làn da mỏng mềm mại, có thể thấy rõ mạch máu xanh nhạt trên mi mắt.

Sở Ân nhanh chóng quay lại.

...đàn ông chó nhìn cái rắm!

Đến lúc, kỳ thi chính thức bắt đầu.


Sở Ân nhắm mắt lại, quăng mình vào bài thi toán. Ở khoa tự do* môn toán rất quan trọng, có thể kéo các môn khác lên hay xuống, thế nên cô yêu cầu bản thân điểm toán nhất định phải cao.

*Ba môn chính là tiếng trung, ngoại ngữ, toán thang điểm 150.

Làm xong 12 câu đầu, Sở Ân hít một hơi thật sâu, vẻ mặt muốn giết người, ấn vào hệ thống: "Tải kịch bản hiện tại đi."

......Lục Chẩn chó! Còn! Nhìn! Nữa!

Tôi đem đầu anh xóa sạch!

Chắc chắn một điều, thực lực của nam chính là chống lại bàn tay vàng của cô, để ngăn cản cô kiểm soát quyền cao hơn!!

Mặc dù Lục Chẩn không nghe thấy tiếng lòng của Sở Ân, nhưng anh mơ hồ cảm nhận được cô đang bực bội.

....mọt sách ngu ngốc cũng biết bực bội?

Bởi vì cô không làm được bài?

Cũng đúng thành tích hình như rất kém.

Sở Ân phía trên đang xem lại kịch bản:

【...... Lục Chẩn không làm bài, anh một tay chống má, ngồi suốt hai giờ trong phòng thi. 】

Sở Ân buồn bã nói: "có thể làm cho nam chính mù không"

Hệ thống học tập: "?"

Sở Ân đổi "ngồi" thành "mù"

Hệ thống học tập: "[cười] Ơi là trời chủ nhân, tổn thương thân thể không được nha."

Vài giây sau, Sở Ân lại đổi.

"Ngồi" thành "ngủ"

.....nhìn nữa xem! Sao không nhìn! Nhìn đi!

Vài phút tiếp theo, cảm giác quen thuộc sau lưng cô biến mất.

Thiếu niên chống tay lên bàn,nhắm hai mắt,nốt ruồi ở đuôi mắt hiện lên rõ nét trên hàng mi, gương mặt điển trai. Khiến mấy nữ sinh trong phòng thi đều nhìn về anh.

Cuối cùng Sở Ân cũng làm xong bài thi một cách bình tỉnh, suôn sẻ, Nhìn thời gian còn lại. Dư mười phút.

Lục Chẩn vẫn chưa thức dậy.

Cô mỉm cười, nộp bài thi lạnh lùng rời khỏi hiện trường.

- nhìn nhìn con mẹ anh!
--------------

Ôi má ơi, từ lúc mình cập nhật điện thoại, mấy ngày sau là mất hết tài khoản Facebook, Zalo, Google, Gmail,... Gặp mình não cá vàng quên pass nữa mò lắm với lấy được đúng Wattpad :))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận