Thời kỳ Chu Chức Trừng nổi loạn ở trường cấp 3 kia, người nhà họ Chu đều rất lo.
Cha mẹ Chu Chức Trừng đang kinh doanh nhỏ ở nước ngoài lo lắng cô thành con gái lêu lổng, không học hành, ra ngoài làm công.
Mệ Thái lo cô quen biết con trai không đàng hoàng, bị lừa là xong đời.
Chỉ có ôn Chu lo lắng không biết cháu gái có vui vẻ, khỏe mạnh không.
Ông thấy Chu Chức Trừng nhuộm tóc hồng, ông đau lòng cau mày: “Trời ơi, con gái tóc hồng rất xinh nhưng ôn nghe nói phải tẩy tóc, tóc rụng hết, có đau không con?”
Ông lại nắm tay Chu Chức Trừng, bàn tay cô sơn đen theo phong cách Gothic, nước mắt rưng rưng: “Trừng Trừng à, đen thế này giống trúng độc, không có độc thật chứ? Ôn đau lòng quá.”
“Ôn ơi, ôn cứ yên tâm, nếu có độc thì nó độc chết ôn chứ không tự độc nó đâu.” Chu Bỉnh Trừng nằm trên ghế tre, một tay lười biếng gác lên tay vịn, một tay khác rảnh rỗi nắm hạt dẻ cười ăn, mí mắt cụp xuống, giọng lạnh nhạt.
Chu Quốc Hoa nổi giận: “Ôn bị trúng độc chết thì mày còn có ông hả?”
Ông giận sôi máu, đi qua lấy hạt dẻ cười lại, “Đừng ăn nữa, đi nấu cơm cho em ăn đi.”
“Đã là chị đại của huyện Nam Nhật còn thiếu miếng ăn của nhà sao?” Chu Bỉnh Trừng đã ăn hạt dẻ cười đủ rồi, ngồi thẳng dậy với lấy lon coca trên ngăn tủ bên cạnh.
Chu Chức Trừng nhìn anh, không vui hỏi: “Sao anh lại dẫn con trai về nhà?”
Cô nhìn sang một góc khác của phòng khách, nơi có người thanh niên cao gầy đang nửa dựa vào ghế tựa, tư thế thoải mái nhàn nhã, anh đang xem TV, nghe có người nhắc tới mình thì quay đầu sang.
Mệ Thái nói gương mặt anh rất đẹp, quả thực là vậy.
Chu Bỉnh Trừng uống ngụm coca, thản nhiên: “Sao? Anh dẫn bạn về nhà phải được em đồng ý à?” Anh nghĩ đến gì đó, đưa mắt nhìn Chu Chức Trừng, “Nghe nói trước đó em bị mời phụ huynh, giỏi nhỉ, còn học kéo bè kéo lũ đánh nhau? Đúng lúc lắm, anh dẫn người về giúp em đánh nhau.”
Anh nói rồi đứng dậy, đi tới cạnh Giang Hướng Hoài, ôm vai anh, mạnh mẽ nhét em gái cho anh: “Giang Hướng Hoài, từ nay về sau nó là em gái mày, đứa em gái này tao bỏ, nhà quê giả dạng lưu manh làm xấu mắt tao.”
Chu Chức Trừng tức muốn nổ phổi.
Giang Hướng Hoài nghe vậy, mặt mày giãn ra mỉm cười.
Anh suy tư: “Đã là em gái tao thì xem ra tao phải giống em ấy một chút.”
Ngày hôm sau, Chu Chức Trừng dậy ăn sáng, Giang Hướng Hoài không có nhà, chỉ có anh trai Chu Bỉnh Trừng đang trông tiệm.
Tiệm tạp hóa người đến người đi, lời bàn tán cũng nhiều.
“Bỉnh Trừng về rồi à? Tốt nghiệp phi công hả, ông còn chưa từng ngồi máy bay đâu, cháu đúng là có tương lai quá.”
“Bỉnh Trừng à, cháu phải quản lý em gái đi.
Con gái mà trang điểm như vậy, lăn lộn với đám lang thang kia, không kiểm soát kỹ thì không học hành được.
Nếu không thì cho nghỉ học về lấy chồng sớm đi.”
“Cậu bạn kia của em học Luật? Giỏi thật.
Không như em gái em, bây giờ không chịu học hành.”
Chu Chức Trừng đứng trong cửa, cụp mắt, ngón tay bên người siết chặt, im lặng, cũng không dám đi ra ngoài.
Cô nhìn chằm chằm vào móng tay sơn đen như mực của mình.
Cổ họng như bị miếng bông ướt bịt chặt.
Hàng xóm bên ngoài vẫn nói đùa: “Ai gả cho Bỉnh Trừng thật may mắn, con trai độc nhất, biết kiếm tiền.
Nhà với tiệm này, rồi cả tài sản cha mẹ đều là của cháu.”
“Cháu có em gái, không phải con trai độc nhất trong nhà gì, nhà chúng cháu nam nữ bình đẳng.” Chu Bỉnh Trừng nghe vậy thì sắc mặt tối sầm, “Hơn nữa ôn đã chia tài sản sẵn rồi, tất cả mọi thứ của ôn đều cho ‘a mệnh’ của ôn.”
“A Mệnh” là cách gọi của người lớn dành cho con cháu cưng của mình.
Chu Bỉnh Trừng nhai kẹo cao su, tùy ý nói: “Còn việc chú nói em gái cháu trang điểm kiểu kia, do chú không biết thôi, năm nay thịnh hành phong cách Gothic, phong cách này ở nước ngoài du nhập về, Bắc thành cũng vậy, cái gì mà cẩn thận không kiểm sóat, chú lạc hậu, quê mùa quá.”
Hàng xóm trợn to mắt: “Cháu đừng có gạt ông già, mấy đứa lưu manh trong thôn đều ăn mặc y như Trừng Trừng… Không phải dân Bắc thành đều như vậy cbứ?”
Có người đi vào tiệm.
Chu Bỉnh Trừng tặc lưỡi, vừa ngẩng lên, lời định nói mắc kẹt nơi cổ họng, động tác lấy tiền của anh khựng lại, há miệng, mắt mở to.
“…Không phải chứ, người anh em?”
Mọi người im bặt, không khí cũng yên lặng, tựa như mọi người bị cướp mất dây thanh quản.
Lát sau Chu Chức Trừng nghe giọng trầm thấp mang ý cười của Giang Hướng Hoài vang lên: “Sao vậy? Không đẹp à?”
Anh mới ở bên ngoài về, đang đứng nơi ngạch cửa, hơi khuất ánh sáng, anh cong môi cười, mặt mày tươi tắn.
Nhưng mà ai biết vì sao anh đi ra ngoài một chuyến thì nhuộm tóc hồng nhạt, còn bấm khuyên tai…
“Anh em, mày còn sơn móng tay đen?” Chu Bỉnh Trừng không tin nổi.
Giang Hướng Hoài không phải điên rồi chứ, cậu ta mới đến huyện Nam Nhật có hai ngày mà đã bị lây bệnh khác người rồi? Thứ này còn lây sao? Thời kỳ nổi loạn tuổi hai mươi mấy sao?
Chu Chức Trừng nhìn Giang Hướng Hoài chăm chăm, biết anh đang bắt chước cô.
Mái tóc hồng, khuyên tai của anh có vẻ nữ tính nhưng ở trên người anh lại có loại lạnh lùng khác biệt, cô từng thấy rất nhiều tên lưu manh đeo khuyên tai nhưng không ai có được vẻ cao quý, trong nghiêm túc có phần gợi cảm, lại có phần buông tuồng như anh.
Tim cô đập thình thịch không kiềm chế được.
Ông chú hàng xóm sửng sốt một lúc mới nhận ra đây là người Bắc thành mà Chu Bỉnh Trừng dẫn về kia, sốc đến mức không khép miệng lại được: “Không phải chứ, người Bắc thành thực sự ăn mặc thế này sao?”
Giang Hướng Hoài cũng rất phối hợp: “Phong cách Gothic ạ.”
Sau khi khách của tiệm tạp hóa đi hết, nụ cười trên mặt Chu Bỉnh Trừng biến mất: “Giang Hướng Hoài, mày bị bệnh hả?”
Giang Hướng Hoài không trả lời, anh nhìn Chu Chức Trừng sau cửa, đi qua đứng bên cạnh cô.
Hai người có tóc hồng như nhau, đeo một bên khuyên tai giống nhau, móng tay đen, quần áo khoa trương khác người.
Anh nhướng mày, ung dung nhếch môi nói với Chu Bỉnh Trừng: “Giống em gái tao không?”
Chu Bỉnh Trừng nhìn hai người một lúc: “Giống giống giống, đóng gói lại giao mày, nhiệm vụ phụ đạo nó học hè cũng giao cho mày.”
Chu Chức Trừng không diễn tả được cảm xúc của mình khi đó, chỉ cảm thấy lồng ngực nóng bừng, chóp mũi cay xót, muôn vàn suy nghĩ cuối cùng chỉ còn lại một câu—
Dường như anh hiểu được suy nghĩ của cô, đứng về phía cô, hai người giống nhau.
Giang Hướng Hoài khom người, đối diện tầm mắt cô, cười: “Sao hả? Anh như vầy đẹp trai không?”
Chu Chức Trừng mất tự nhiên tránh tầm mắt anh, giữ bình tĩnh, giả vờ không bận tâm: “Xấu muốn chết.”
Giang Hướng Hoài bật cười thành tiếng: “Nói nghe vô lý ghê, bây giờ anh giống hệt em, vậy em cũng xấu sao?”
Chu Chức Trừng mím môi không nói.
Bàn tay to của Giang Hướng Hoài xoa xoa đầu cô, giọng anh như xa xôi mà lại thật gần, tựa như thở dài: “Có người anh trai để dạy dỗ em thì thật tốt.”
Cô cố tình phản bác: “Không tốt, không tốt, không tốt chút nào hết!”
Thật lâu thật lâu sau, cô mới biết được, anh cũng đã từng có một người anh trai rất yêu thương anh, nhưng anh trai anh đã qua đời.
Anh vụng về bắt chước anh trai mình, giả làm một người anh trai, yêu thương cô em gái người khác cưỡng ép đưa cho mình, cũng chữa lành nỗi đau mất anh trai trong lòng anh.
Anh không yêu cô, từ chối lời tỏ tình của cô, không muốn công khai ở bên cô, nhưng anh thực sự đã cho cô tình yêu của “anh trai”.
Trên ban công văn phòng luật Khai Luân.
Giang Hướng Hoài quay lại nhìn Chu Chức Trừng, đột nhiên hỏi cô: “Mấy năm nay em có nhận được quà sinh nhật của anh không?”
Chu Chức Trừng gật đầu, mấy năm nay quà sinh nhật Giang Hướng Hoài đều nhờ anh trai cô chuyển tới, với tâm lý “giận lẫy sẩy cùi”, cô yên tâm thoải mái nhận quà của anh.
“Quà sinh nhật của anh đâu?” Giang Hướng Hoài cong khóe môi.
“Không có.”
“Vô lương tâm, cũng may mấy năm nay anh đã chuẩn bị quà cho mình.” Giang Hướng Hoài cố ý thở dài, “Quên việc anh vì em mà nhuộm tóc hồng? Cứu vớt thiếu nữ nổi loạn à.”
Bây giờ Chu Chức Trừng không phải là cô bé năm đó chỉ vì một câu nói của anh mà bối rối, cô nhắc nhở anh: “Lúc đó ôn tôi cũng nhuộm tóc.”
Giang Hướng Hoài nhướng mày: “Ôn cũng là anh dẫn đi nhuộm.”
Chu Chức Trừng nhớ tới sau ngày hôm đó, ôn cô đã ngoài 60 cũng nhuộm một mái tóc hồng, mặc quần hip-hop gắn dây xích kim loại, ông bị mệ xách chổi đuổi đánh còn khoe khoang với cô: “Trừng Trừng, bây giờ ôn cũng thời thượng như con, chúng ta là ông cháu ruột! Mấy người này không hiểu gì.
Không muốn học hành thì không học nữa thôi, sau này trông tiệm cho ôn, mở rộng tiệm tạp hóa của chúng ta.”
Mệ giận dữ khua chổi lông gà loạn xạ: “Có chí khí gì không hả? Giống con heo lười ông hả? Thầy bói nói cháu gái nhà mình là làm quan lớn, cầm bút, cả đời không lo cơm ăn áo mặc.”
Cô không khỏi bật cười thành tiếng.
Nếu có thể trở lại quá khứ, nhất định cô sẽ nói với cô bé 16-17 tuổi nổi loạn mà tự ti, hèn nhát kia—
Chu Chức Trừng ngốc, phải yêu thương bản thân, đừng tự ti, đừng mặc cảm, đừng quan tâm những lời tổn thương của người khác, cô có ôn và mệ tốt nhất trên đời, cô được lớn lên trong tình yêu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...