Buổi ghi hình cuối cùng của chương trình là buổi Gala gây quỹ “Cuộc sống mới.”
Tối nay Chu Chức Trừng chỉ cần phát biểu một bài.
Hà Nghiên Minh ngồi bên cạnh cô, xem bản thảo của cô, hỏi: “Mấy người khác đâu rồi?”
“Trong hậu trường.”
“Luật sư Giang cũng đi à? Chuẩn bị tiết mục gì mà bí mật vậy.”
Chu Chức Trừng vừa ghi nhớ bản thảo vừa trả lời: “Hình như ca hát gì đó, trong danh sách biểu diễn có.”
Hà Khai Luân vỗ tay con trai, cảnh cáo: “Yên lặng đi, tối nay Trừng Trừng đại diện văn phòng luật chúng ta, con bé đang đọc bản thảo, con cứ nhao nhao không yên, lát nữa có sai lầm gì là con chết chắc.
Có mang máy ảnh theo không? Lát nữa nhớ quay chụp nhiều lên, tối về đăng lên tài khoản chung.”
Hà Nghiên Minh im lặng, ghét ba sai bảo anh như nô lệ.
Chánh án tòa án huyện Nam Nhật phát biểu trước, ông tóm tắt công tác giáo dục và hỗ trợ vị thành niên phạm tội ở Nam Nhật trong năm nay.
Tòa án đã hợp tác với Viện kiểm sát, các văn phòng luật, cộng đồng, cố vấn tâm lý và các tổ chức bảo vệ vị thành niên để giúp đỡ, có được thành quả cụ thể.
Ông nói: “Đại đa số trẻ vị thành phạm tội có bối cảnh rất phức tạp, hoặc là ‘trẻ em bị bỏ lại’, hoặc gia đình nghèo khó, hoặc gia đình đơn thân, hoặc cha mẹ đều đã mất, việc thiếu vắng vai trò của cha mẹ đã tạo ảnh hưởng lớn trong việc khiến bọn trẻ vào con đường sai lầm; đa phần trẻ vị thành niên phạm tội đều ý thức được sai lầm của mình, nhưng do xuất thân gia đình khó khăn, trong tù cũng không đủ chi phí mua nhu yếu phẩm, ra tù cũng hoang mang, lại đối mặt với sự kỳ thị của xã hội, khó có thể đi vào con đường đúng đắn.
Ở đây, tôi muốn cảm ơn những công ty, xí nghiệp quan tâm giúp đỡ, thu nhận những thanh thiếu niên trượt chân sa ngã này một địa điểm đào tạo, một cơ hội tham gia công việc, cũng cảm ơn mọi người quyên tặng từ thiện.
Tất nhiên, còn rất nhiều người quan tâm khác, cảm ơn mọi người đã ủng hộ quỹ Cuộc sống mới.”
Các công ty được nêu tên ra, Chu Chức Trừng bất ngờ thấy một công ty từ Bắc thành, công ty này năm nay mới có, không có trong danh sách quyên góp năm ngoái, đó cũng là đơn vị quyên góp nhiều nhất.
Hà Nghiên Minh hỏi nhỏ: “Trừng Trừng, đây là luật sư Giang kéo về à?”
Chu Chức Trừng cũng đoán vậy.
Chánh án lại nhắc đến văn phòng luật Khai Luân: “Tôi cũng xin cảm ơn các luật sư văn phòng luật Khai Luân và luật sư Chu Chức Trừng, đặc biệt là luật sư Chu, cô ấy tích cực tham gia các chương trình tuyên truyền, giáo dục do tòa án tổ chức, quyên góp từ thiện, cải tạo cộng đồng.
Ngoài việc trực tiếp hỗ trợ 1 – 1 cho tội phạm vị thành niên, cô còn thường xuyên hỗ trợ thẩm phán viết thư cho các thiếu niên phạm tội, cô cũng là người nhận được thư hồi âm nhiều nhất.
Chúng ta mời luật sư Chu lên phát biểu.”
Hà Khai Luân vỗ tay to nhất, mặt đỏ bừng hưng phấn: “Hay, đó là luật sư Chu của Khai Luân chúng ta.”
Hà Nghiên Minh cũng vỗ tay cổ vũ.
Chu Chức Trừng cầm micro, nhìn những gương mặt quen thuộc dưới khán đài, những người đã giúp đỡ cô rất nhiều, sư phụ Hà Khai Luân, vừa là cha vừa là thầy của cô; Hà Nghiên Minh, đồng nghiệp kiêm bạn tốt của cô; bạn trai cũ bác sĩ Hà; những người cô thường xuyên gặp gỡ làm việc, cảnh sát, thẩm phán, kiểm sát viên, bà dì Thái Lan, chị họ Lâm Đào, mấy ông bà cụ thường đến tiệm tạp hóa Mai Mai, Lâm Duy Thăng còn mặc đồng phục, Tôn Phúc Địa dẫn theo vợ con, Nhã Phương dịu dàng thẹn thùng, khách hàng đầu tiên cô xử lý độc lập gọi cô là “Bậc thầy kiện tụng”, nhân viên nhóm chương trình đã đi theo cô suốt mấy mươi ngày qua.
Cô giống như họ, là một người bình thường, chăm chỉ trong cuộc sống, tỏa sáng với cương vị của mình.
Cô từng đi học ở nơi xách xa hơn 2.000km, lại rơi xuống nơi huyện thành nhỏ bé của mình định cư.
Rất nhiều người đã hỏi cô, hối hận không?
Cô có thể trả lời chắc chắn rằng, không hối hận.
Cô không phải là kẻ bất tài đào ngũ khỏi thị trường tư bản, cũng không phải là người theo chủ nghĩa pháp luật lý tưởng bẩm sinh.
Cô chỉ hy vọng ánh sáng mỏng manh mình mang đến có thể chiếu sáng vùng đất xinh đẹp nhưng còn lạc hậu này sáng hơn một chút.
Trên đời này, ngoài những luật sư ưu tú tung hoành ngang dọc trong cao ốc building với thị trường tư bản, đương nhiên còn có vô số luật sư cơ sở bình thường, len lỏi giữa những chua xót khổ đau cùng những điều vụn vặt của người bình thường.
Nhịp sống bình dân phố phường tràn đầy năng lượng, mọi thứ trên đời muôn hình muôn vẻ đều cao quý và vĩ đại như nhau.
Cô theo đúng quy trình đã định, chia sẻ câu chuyện của mình về việc hỗ trợ trẻ vị thành niên phạm pháp, khán giả vỗ tay nồng nhiệt, cô không khỏi đỏ mặt.
Đây chỉ là một buổi tiệc gây quỹ từ thiện nhỏ, nhưng lại long trọng nhiệt tình như thể cô đạt được danh hiệu top 10 luật sư đứng đầu trong nước.
Tiếp theo là phần trình diễn, công ty, Tòa án, Viện kiểm sát, Trung tâm cải tạo giam giữ trẻ vị thành niên, các đơn vị khác đều có tiết mục: tiểu phẩm, múa, ca hát.
Cuối cùng là tiết mục của văn phòng luật Khai Luân.
Hà Nghiên Minh là người hâm mộ cuồng nhiệt nhất, anh rút mấy lightstick dưới bàn ra chia cho Hà Khai Luân với Chu Chức Trừng, Chu Chức Trừng thấy thẩm phán Diêu nhìn sang nên cũng đưa cô ấy một cây.
Hà Nghiên Minh dẫn đầu gào hét cổ vũ, anh còn dẫn dắt bầu không khí, kéo theo mọi người cũng huơ tay cổ vũ.
Trên sân khấu tỏa khói bay mù mịt, không biết trống và guitar được mang ra từ lúc nào, ánh đèn sân khấu đảo quanh, từ chỗ ngồi Chu Chức Trừng có thể nhìn thấy người đứng sau hậu trường là Lục Hợp và Diệp Bạch, sau đó những người cô thân thuộc bước lên sân khấu.
Từ trái qua phải, Giang Hướng Hoài, Triệu Diên Gia, mệ Thái, ôn Chu.
Giang Hướng Hoài mặc sơ mi trắng, nhưng áo sơ mi tối nay khác bình thường, rộng rãi hơn, thoải mái hơn, cổ áo lộ xương quai xanh, vai rộng eo thon, ánh đèn chiếu lên mặt anh, vài sợi tóc đen rơi xuống trán, anh mỉm cười hơi có phần lưu manh: “Xin chào mọi người, chúng tôi là…”
“Ban nhạc Khai Luân.” Triệu Diên Gia, mệ Thái, ôn Chu cùng đồng thanh hét to, giọng nói vui vẻ của mọi người qua micro vang vọng cả thị trấn.
Dưới sân khấu lại hoan hô ầm ĩ.
Hà Nghiên Minh hô to: “Mệ Thái, con là fan cuồng của mệ! Con là viên kẹo ngọt của mệ, Minh Minh yêu mệ!”
Hà Khai Luân: “…”
Chu Chức Trừng có thể thấy ông bà căng thẳng đến mức nào, trong đời ông bà chưa từng tham gia buổi biểu diễn nào đông người như vậy, cô không ngờ Triệu Diên Gia sẽ đưa cả ông bà vào tiết mục, tuy rằng bình thường hai người cũng thích ca hát.
Giang Hướng Hoài ngồi vào ghế sau bộ trống, chỉnh micro, chân dẫm lên bàn đạp trống, tư thế thoải mái, tay nắm dùi trống.
Triệu Diên Gia đàn guitar, cậu cầm đàn, ngước mắt nhìn khán giả, sân khấu này khác những sân khấu cậu thường chơi nhạc, không như dáng vẻ ăn chơi hàng ngày của cậu, khúc nhạc dạo vang lên, những nốt nhạc tuôn ra từ đầu ngón tay, chân khẽ điểm nhịp, mặt mày lạnh lùng lại nghịch ngợm.
Hà Nghiên Minh nghiêng người sang tám chuyện: “Không ngờ ha, Triệu Diên Gia mày rậm mắt to mà còn có vẻ bad boy thế này.”
Chu Chức Trừng vung vẩy gậy phát sáng, cười khẽ: “Ừ, ai ngờ tay trống với ghi-ta ngầu vậy mà lại chơi nhạc dân ca.”
Ban đầu nghe nhạc dạo chỉ thấy quen quen, đến khi giọng ôn mệ vang lên.
“Bà hiền lương hiếu thuận cứu nạn cứu khổ, phù nguy tế hiểm dâng ra thanh xuân, thế nhân tôn xưng bà là mẹ… bất luận tứ hải ngũ hồ, mỗi người thắp hương kính bái Mẹ tổ, 23 tháng 3 hàng năm bái Mẹ tổ, khẩn cầu lão ấu bình an…”
Là bài “23 tháng 3 bái mẹ tổ.” https://.douyin.com/zhuanti/7232005177962760249
Đây là bài hát dân ca địa phương mà ông bà cô thích.
Khán giả bên dưới cũng reo hò cổ vũ, ban đầu mệ còn căng thẳng, khi hát đến cao trào đã bắt đầu tận hưởng, bà gạt ôn Chu còn căng thẳng rúm người như chim cút sang một bên, một mình bước lên vài bước, rất ra dáng ca sĩ, còn vẫy tay với khán giả bên dưới, giọng hát ngày càng vang, đến khi hoàn toàn át mất giọng ôn Chu.
Chu Chức Trừng nhìn mệ tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, hốc mắt nóng lên, thật tốt, cô còn có thể nhìn thấy ôn mệ khỏe mạnh, tận hưởng cuộc sống.
Hà Nghiên Minh để gậy phát sáng xuống, lấy máy ảnh ra chụp mệ Thái đang chìm trong ánh đèn, anh đưa Chu Chức Trừng xem: “Nhìn nè, mệ Thái.”
Giây sau, anh lại tự phủ nhận: “Không phải, đêm nay mệ là ca sĩ Thái Mai!”
…
Bài hát kết thúc, mệ Thái phất tay, lắc lư người, bà tô son, xinh đẹp đến bất ngờ, bà cười mi mắt cong cong: “Cảm ơn mọi người cổ vũ, bài hát này tặng mọi người, chúc mọi người bình an khỏe mạnh! Chúc mọi người ngủ ngon!”
Ôn Chu mắc chứng sợ sân khấu đã thu người lại cạnh Triệu Diên Gia, đứng cứng đờ, hai tay giữ chặt micro trước ngực.
Triệu Diên Gia huýt sáo.
Giang Hướng Hoài nhìn lướt qua mọi người, nhìn thẳng đến luật sư Chu của anh, mặt mày dịu dàng, mỉm cười nhẹ, không nói gì nhưng ai cũng nhận thấy được tình yêu sâu đậm trong mắt anh.
…
Tiệc gây quỹ kết thúc, khi Chu Chức Trừng xong việc thì đã 11 giờ, chỉ còn Giang Hướng Hoài đợi cô bên ngoài.
Màn đêm yên tĩnh, anh đứng dưới đèn đường, nghe tiếng bước chân cô, anh ngẩng lên, dang rộng vòng tay chờ cô chạy đến, nhào vào vòng tay anh.
Đúng như anh nghĩ, cô chạy về phía anh như 10 năm trước.
Nhưng khác với 10 năm trước, bây giờ cô có thể công khai ôm anh, hôn anh dưới ánh đèn đường.
Bóng hai người đan xen vào nhau thật lâu.
Anh nói: “Khi em lên sân khấu, tuy anh đang chuẩn bị tiết mục nhưng anh chạy ra xem em.”
Cũng đúng như anh nghĩ, rất nhiều người thích cô.
Anh phải yêu thật sâu đậm hơn nữa mới có thể trở thành độc nhất vô nhị.
Hơn 30 năm qua, nhãn dán trên người anh nhiều không đếm xuể, người nối nghiệp Giang Hằng, ngôi sao học thuật, đối tác trẻ của công ty luật, luật sư tư bản lòng dạ hiểm độc…
Nhưng từ nay về sau, có thêm một nhãn dán nữa mà anh cực kỳ yêu thích.
Anh là Giang Hướng Hoài, cũng là chồng luật sư Chu Chức Trừng.
Thật tuyệt khi cô vẫn còn sẵn lòng quay đầu lại yêu anh.
–Hết phần truyện chính–.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...