Cùng lúc đó, Triệu Diên Gia không phát hiện, anh họ của mình, người rất ít khi đăng trên vòng bạn bè wechat, thậm chí trong trí nhớ của cậu anh ấy chưa từng tổ chức sinh nhật, hiếm thấy đăng mấy chữ ngắn ngủi lên vòng bạn bè: “Chúc mừng sinh nhật.”
Bình luận tràn ngập lời chúc mừng.
“Giang Par, sinh nhật vui vẻ.”
“Chà, sinh nhật luật sư Giang, chúc luật sư Giang tiền vô như nước.”
Bình luận khác biệt duy nhất đến từ một cộng sự khác tại công ty luật Minh Địch, Hạ Minh Ninh, đồng thời là chồng nhà sản xuất chương trình pháp luật mà Chu Chức Trừng và mọi người tham gia.
Hạ Minh Ninh: “Là chúc mừng sinh nhật cậu hay là Trừng Trừng?”
Giang Hướng Hoài không trả lời, trước khi rời khỏi vòng bạn bè, anh nhìn thấy Chu Bỉnh Trừng – anh trai Chu Chức Trừng – like bài mình, bình luận: “Cảm ơn mày, người anh em, chu đáo thật, còn có lòng chúc mừng sinh nhật em gái tao.”
Ngày hôm sau, Triệu Diên Gia vác hai quầng thâm mắt to tướng xuất hiện ở văn phòng luật Khai Luân, người uể oải, bơ phờ như bị hút hết sinh khí, trên người cậu ta còn nghe tiếng hát chúc mừng sinh nhật yếu ớt phát ra.
Cậu ta sắp điên rồi, trông đợi nhìn Chu Chức Trừng: “Cứu mạng.”
Chu Chức Trừng chưa kịp nói gì thì Giang Hướng Hoài đã lấy cái đèn hoa sen trên tay Triệu Diên Gia, thành thạo lấy một miếng giấy nhỏ chèn vào công tắc tiếp xúc kia, chiếc đèn hoa sen như ác ma kia cuối cùng cũng ngừng hát.
“Anh, anh biết tắt?!” ánh mắt Triệu Diên Gia ai oán.
Câu tiếp theo cậu chưa nói, biết tắt tại sao không giúp cậu, để cậu bị tra tấn cả đêm như vậy.
Triệu Diên Gia nằm rũ rượi trên sô pha, hỏi: “Luật sư Chu, hôm nay chúng ta làm gì?”
“Mọi người xem qua tài liệu mấy vụ án này đi.” Chu Chức Trừng ra hiệu cho Diệp Bạch đưa tài liệu đã chuẩn bị sẵn cho mọi người, một chồng rất dày, có mấy vụ án khác nhau.
Lục Hợp và Triệu Diên Gia nhanh chóng đọc qua một lần rồi không hẹn mà cùng đọc lại lần nữa.
Họ không tin được vụ án mà Chu Chức Trừng và họ phải giải quyết sau đó lại là việc tầm thường đến mức này, nhỏ nhặt đến mức thậm chí không được xem là vụ kiện.
Không phải vụ ly hôn của nông dân, tài sản liên quan chỉ là một nhà thôn quê, phí luật sư chỉ có 3000 tệ thì là vụ hai người ẩu đả, trách nhiệm rõ ràng, gần như không có không gian để luật sư phát huy, phí luật sư cũng ít đến thảm hại.
Lục Hợp mím môi cau mày.
Tố tụng trong tưởng tượng của anh ta ít nhất cũng là vụ án hình sự có tầm ảnh hưởng tương đối, hoặc một vụ án dân sự có thể cho luật sư không gian bào chữa rộng lớn.
Nhìn thấy những vụ án không hề khó khăn này, cảm giác thất vọng, mất mát lẫn hoang đường bao phủ lồ ng ngực anh ta, vụ án đơn giản thế này thật ra không cần đến luật sư.
“Không phải chứ, bị trộm mấy con gà con vịt, giá trị bao nhiêu mà cũng tìm luật sư à?” Triệu Diên Gia mở to mắt, “Vậy cảnh sát cũng lập hồ sơ vụ án sao? Đã đạt đến tiêu chuẩn lập hồ sơ vụ án chưa? Đây không phải là lãng phí nguồn lực tư pháp sao?”
Lục Hợp mặt vô cảm, lật ra trang sau của tài liệu: “Còn có cả hàng xóm cãi nhau, tranh chấp di dời mồ mả.”
Chu Chức Trừng cười, hỏi ngược lại: “Vậy mọi người nghĩ nghiệp vụ tố tụng của luật sư địa phương là làm gì?”
“Đại diện các vụ kiện về sở hữu trí tuệ của các công ty lớn, đại diện cho các vụ ly hôn và tranh chấp tài sản của mấy người nhà giàu, bào chữa cho những nghi phạm hình sự.” Diệp Bạch giành đáp, “Khi em còn học đại học đã nghĩ vậy, cảm thấy mình ở trong giới luật là oai phong một cõi, giống như mấy người đẹp làm luật sư trên TV vậy.”
Triệu Diên Gia nói: “Nếu cô ở bộ phận giải quyết tranh chấp của Minh Địch thì đúng là có thể làm người đẹp pháp lý như trong tưởng tượng.
Có thể tranh luận trước tòa, lại có thể tung hoành trong những vụ án quốc tế lớn.”
Diệp Bạch ôm cằm tưởng tượng hình ảnh kia của mình, không khỏi bật cười, tiếc là trường cô học không đáp ứng yêu cầu tuyển dụng của Minh Địch.
Chu Chức Trừng buộc lại mái tóc bị rơi xuống của mình, cô cười: “Vậy thì làm mọi người thất vọng rồi, nghiệp vụ của Khai Luân không có những vụ án ly kỳ chấn động, không có những vụ án khúc mắc quanh co, chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi hàng ngày mới là việc làm hàng ngày của chúng tôi.”
Trong lòng cô thở nhẹ ra một hơi dài, cô lại bắt đầu rót canh gà.
“Có lẽ các cậu cho rằng pháp luật có ngưỡng cửa, nhưng ở đây, ở rất nhiều huyện thành Trung Quốc, hành nghề pháp luật chính là giao tiếp với những người dân bình thường, vì họ mà hạ thấp ngưỡng cửa pháp lý.
Luật sư huyện chính là người cung cấp pháp luật cho vô số người dân bình thường.
Các cậu nghĩ chỉ mấy con gà, mấy con trâu không đáng giá, nhưng trong mắt những người đến tìm kiếm sự giúp đỡ của chúng ta thì chúng lại rất đáng giá.”
Cô nói tiếp: “Có câu nói thế này, cao quý thần thánh chính là pháp luật chứ không phải luật sư.
Sự tồn tại luật sư là làm cầu nối giữa pháp luật và người dân.”
Lục Hợp mấp máy môi, lông mày hơi nhướng lên, hiển nhiên là bất đồng quan điểm.
Anh ta liếc Chu Chức Trừng, rồi lại không biểu cảm quay đi, không tranh luận với cô.
Anh ta tự nhủ, cố chịu đựng, dù gì cũng chỉ ở đây một khoảng thời gian để ghi hình tiết mục thôi, anh ta sẽ nhanh chóng quay lại Minh Địch, tiếp tục phục vụ cho những công ty lớn, tiếp tục giao tiếp với những người có trình độ học vấn cao.
Những nơi địa phương nhỏ này, tư duy của người làm luật cũng nhỏ nhặt, không kén chọn, án gì cũng nhận.
Triệu Diên Gia chỉ tò mò: “Câu cuối cùng là của chuyên gia luật nào nói vậy?”
“Chuyên gia Chu.”
“Ai?”
“Tôi.”
Triệu Diên Gia: “…”
Trước khi đến huyện Nam Nhật, cậu chưa từng tiếp xúc với luật sư hoặc công ty luật ở địa phương, phần lớn tinh hoa pháp lý xung quanh cậu đều có xuất thân tốt, sau khi tốt nghiệp thì đều ở lại làm việc ở các công ty lớn trong thành phố, phục vụ cho tầng lớp trung – thượng lưu, thu nhập nhiều, địa vị cao.
Trong môi trường như vậy, pháp luật tự nhiên có bầu không khí “quý tộc”, họ có thể xem hiểu bản thảo văn kiện của luật sư, cũng là người có chuyên môn nghiệp vụ.
Cậu không biết trong thế giới bên dưới địa phương này, công việc của luật sư là thế nào, nhưng đột nhiên nhìn thấy những công việc này khó tránh khỏi cảm giác họ hèn mọn, kém cỏi.
“Luật sư Chu, vậy chị xử lý những vụ án nhỏ nhặt không có tính chất nghiệp vụ thế này không cảm thấy lãng phí sao?” Triệu Diên Gia hoang mang.
“Phải trả giá rất nhiều, phải nỗ lực tốt nghiệp trường luật danh tiếng, được hưởng nền giáo dục pháp luật ưu việt, thì nên hoàn thành sứ mệnh pháp lý trong thế giới rộng lớn hơn, không lãng phí tài năng của bản thân.” Triệu Diên Gia gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói, “Đó là giáo viên của em nói, luật sư không thể ngừng học tập, không tiến ắt lùi, cứ làm mãi những vụ án không có kỹ thuật nghiệp vụ sẽ dễ tự mãn, đánh mất ý chí.”
Chu Chức Trừng đã làm việc ở huyện Nam Nhật mấy năm, những vấn đề này cô đã suy nghĩ từ rất lâu trước kia.
Tốt nghiệp trường danh tiếng, rơi xuống một huyện lị nhỏ, là đào binh, là phụ niềm kỳ vọng sao? Có phải đã lãng phí những kiến thức pháp luật đã học? Phải chăng chỉ muốn rúc ở nơi an nhàn mà đánh mất đi tham vọng?
Dĩ nhiên là không.
Cô không nói nhiều, mỉm cười ôn hòa: “Huyện nhỏ cũng cần luật sư, luật sư cung cấp dịch vụ phục vụ khách hàng, nơi này có rất nhiều khách hàng, tôi cũng đang làm luật sư.”
Nếp nhăn trên trán Lục Hợp càng sâu.
Triệu Diên Gia cảm thấy hơi đáng tiếc, cậu vẫn cảm thấy nếu luật sư Chu ở Minh Địch sớm muộn gì cũng sẽ thành cộng sự.*
Diệp Bạch cười tủm tỉm phụ họa: “Đúng vậy, làm luật sư ở huyện cũng rất có cảm giác thành tựu.”
Lục Hợp im lặng giật giật khóe môi.
Diệp Bạch biết, trên mặt anh ta tràn ngập sự kỳ thị với những sinh viên luật kém cỏi — “Sinh viên luật mà học dở thì làm những công việc nghiệp vụ tầm thấp ở nông thôn, ở huyện thì đương nhiên là có cảm giác thành tựu.” Cô thực sự muốn móc cặp mắt lộ vẻ khinh thường của anh ta ra.
“Theo như lời anh nói, môi trường pháp luật ở nông thôn như thế thì không cần nhân tài đến thay đổi sao?” Diệp Bạch không phục, “Luật sư Chu không vĩ đại sao? Chị ấy không giống mấy người, chị ấy biết chúng tôi không tốt thì nỗ lực đi thay đổi, chị nhận sự nền giáo dục ưu tú, quyết tâm quay về cống hiến cho quê hương, hỗ trợ và cải thiện sự phát triển luật pháp địa phương, đồng thời lấp đầy những lỗ hổng pháp luật.
Còn mấy anh? Không hỗ trợ thì thôi, còn bày đặt ra vẻ cao cao tại thượng dẫm thêm một chân lên huyện lị chúng tôi…”
Cô chưa nói xong, Lục Hợp và Triệu Diên Gia đã phì cười.
Triệu Diên Gia không có ác ý, cậu chỉ thấy buồn cười: “Diệp Tiểu Bạch, cô làm chính trị ở đây à? Là chính thức hay không chính thức?”
Chu Chức Trừng cũng cười, cô cũng không biết mình lại có ánh sáng vĩ đại như vậy.
Cô cười: “Tiểu Bạch, chị là một người bình thường về làm việc ở Nam Nhật là vì muốn ở bên cạnh ôn mệ.”
“Diệp Tiểu Bạch, vỗ mông ngựa mà vỗ trúng chân ngựa rồi à?” Triệu Diên Gia cười đến mức muốn vỗ đùi.
Diệp Bạch hừ khẽ, chuyển qua người duy nhất không cười ở đây, hỏi: “Luật sư Giang, trước kia anh có quen với luật sư Chu đúng không? Anh nói luật sư Chu về làm việc ở Nam Nhật chẳng lẽ không có cống hiến sao?”
Giang Hướng Hoài quay sang nhìn vào mắt Chu Chức Trừng, con ngươi anh ngược sáng có vẻ càng thâm thúy, nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của Diệp Bạch, sau đó trịnh trọng gật đầu xác nhận.
Diệp Bạch được khẳng định, càng thêm đắc ý, hất hàm với Triệu Diên Gia và Lục Hợp: “Thấy chưa? Cộng sự của các anh còn cảm thấy vậy.”
Cô nói tiếp: “Luật sư Chu về huyện Nam Nhật, giải quyết vụ án đầu tiên là vụ lái xe gây nguy hiểm.
Nó đã trực tiếp thúc đẩy việc chỉnh đốn hệ thống y tế và hệ thống giao thông của huyện tôi!”
“Là sao?” Triệu Diên Gia có phần hứng thú.
Chu Chức Trừng định ngăn Diệp Bạch tiếp tục thổi phồng cô, nhưng cô lại có điện thoại, lúc cô rời khỏi văn phòng vẫn nghe loáng thoáng tiếng Diệp Bạch tiếp tục khoe khoang thay cô.
Điện thoại là Lâm Đào gọi, Chu Chức Trừng yên lặng nghe tiếng khóc lóc kể lể trong điện thoại, không biết nên an ủi thế nào, chỉ nói: “Vậy lần sau trước khi đến văn phòng luật thì báo trước với em một tiếng.”
Cô mới vừa cúp điện thoại, phía sau bỗng vang lên giọng nam trầm thấp dễ nghe: “Sao không nghe nói em làm vụ lái xe nguy hiểm kia?”
Chu Chức Trừng xoay lại.
Giang Hướng Hoài đang dựa vào khung cửa ban công.
Hôm nay anh không mặc vest, chỉ mặc chiếc sơ mi màu xanh da trời nhạt, tay áp xắn lên một nửa lộ cánh tay rắn chắc, cổ áo mở một nút làm giảm đi vẻ đứng đắn của sơ mi, thêm vài phần trẻ trung.
Anh đi tới, hơi nghiêng người, chống tay lên lan can, nhìn phố xá ồn ào sầm uất bên dưới văn phòng luật, nói: “Cô bé thực tập mà em nhận rất ngưỡng mộ em, cô ấy còn đang quảng cáo những vụ án em đã nhận, nói em rất tôn trọng công lý chính nghĩa.”
Chu Chức Trừng cười: “Vụ lái xe gây nguy hiểm kia rất đơn giản, không có gì đặc biệt, chỉ vì hoàn cảnh pháp luật ở huyện Nam Nhật hơi lạc hậu nên tôi mới có cơ hội bắt đầu trình tự thủ tục.”
Giang Hướng Hoài cười: “Năm đó lúc mới vào đại học em đã nói muốn lên tòa án, làm một luật sư giỏi, sau này em đi thực tập ở công ty làm không tố tụng, anh còn tưởng em muốn từ bỏ tố tụng.”
Cô ậm ừ: “Khi đó tôi còn chưa tiếp xúc với pháp luật, còn tưởng luật sư thì đều phải lên tòa tranh tụng.”
Ban đầu khi Chu Chức Trừng đăng ký vào trường Luật còn chưa có lý tưởng vĩ đại gì, thậm chí cô còn không hiểu về con đường nghề nghiệp sau này, cô chỉ biết, người bạn anh trai dẫn về học Luật, anh ấy sẽ là luật sư.
Anh chỉ xuất hiện ngắn ngủi trong mùa hè nóng bức ở huyện Nam Nhật, chỉ có thời gian ngắn ở cùng nhưng sau khi anh rời đi, cô lại thường xuyên nhớ đến anh.
Trên chỗ trống sổ ghi chép sẽ vô thức viết tên anh, sau đó lại có tật giật mình xóa đi.
+++++
Chú thích:
Thật tình không biết có cần phải chú thích không nhưng thôi cứ để đây vậy.Luật sư cộng sự là một hình thức hợp tác (hợp đồng hợp tác) giữa các luật sư độc lập (không thành lập công ty luật, hoặc Văn Phòng Luật sư) và Công ty Luật trên nguyên tắc các bên cùng có lợi (win-win).
Các luật sư cộng sự sẽ hoạt động dưới danh nghĩa luật sư của Công ty luật (CóLuật sư cộng sự hoạt động tương đối độc lập, tự xây dựng kế hoạch và triển khai dựa trên lợi thế của mình.
Luật sư cộng sự chủ động tuyển dụng nhân sự, tự quyết định trả lương cho mình và nhân viên của nhóm mình… Đồng thời, luật sư cộng sự phải cam kết kết quả, chịu trách nhiệm nếu không hoàn thành công việc đã cam kết hoặc khi gây thiệt hại cho công ty.
Luật sư cộng sự vẫn phải tuân thủ các quy định của Luật Luật sư và pháp luật có liên quan.Về xưng hô, như đã nói đầu truyện, Giang Hướng Hoài luôn tự xưng anh – gọi em với Chu Chức Trừng vì anh lớn tuổi hơn.
Bất kể khi mới gặp nhau lúc cô còn bé hay khi hai người ở bên nhau, khi đã chia tay, anh vẫn giữ nguyên cách xưng hô.
Thêm vào đó là anh xuống huyện là như một bước cầu hòa với Chu Chức Trừng, đương nhiên không “dám” xưng hô lạnh lùng với cô rồi.Về phần Chu Chức Trừng, trong tình hình hiện tại thì hai người đã chia tay, anh là người có lỗi, cô giữ quyền chủ động trong mối quan hệ hai người, cô cũng đang tỏ thái độ lạnh lùng nên mình giữ xưng hô anh – tôi.
Khi nào thấy cần thiết mình sẽ tự thay đổi.
Còn lúc cô còn bé + lúc ở bên anh thì phải xưng hô anh – em rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...