Không Là Bè Bạn Bình Thường FULL


Màn đêm mịt mù, những bóng đèn cũ kỹ treo lủng lẳng phát ra ánh sáng yếu ớt, bóng đèn quả ớt màu đỏ trên bàn thờ thổ công cũng bật sáng.
Triệu Diên Gia kéo Giang Hướng Hoài quỳ xuống trước bàn thờ thổ thần, dù sao hai người không có đạo, muốn quỳ thì cứ quỳ thôi.
Lúc này Giang Hướng Hoài quỳ rất thành kính, nhìn chăm chăm ngọn nến trên ban thờ.

Nén nhang mệ Thái đốt trước khi ăn cơm giờ đã cháy hết, chỉ còn lại một làn khói mỏng, cuối cùng tàn tro rơi xuống.
Mùi thơm của món ăn gia đình, mùi gỗ đàn hương cháy luôn quanh quẩn trong sân, có thể dễ dàng xoa dịu tâm trạng nóng nảy, bất ổn của anh.
Trước khi quen biết Trừng Trừng, anh chưa từng đến ngôi chùa nào nhưng Trừng Trừng thích đi.

Khi đó bạn bè biết bên cạnh anh có một cô bé học đại học, trêu anh có phải cuối tuần sẽ dắt người ta đi quẹt thẻ tín dụng mua túi xách không, thực ra anh rất sẵn lòng làm vậy.

Thế nhưng cô lại muốn đi chùa Đàm Thác, Bạch Vân Quán, hoặc các ngôi chùa cổ kính trang nghiêm.

Có một thời gian anh thường ngửi thấy mùi hương gỗ trên người cô, rồi sau mới biết có loại nước hoa tên là Temple Incen, L’Artisan’s Road to Hades.

Người điều chế nước hoa không có tín ngưỡng tôn giáo nhưng rất thích không khí yên bình đền chùa nên đã tạo ra nhiều mùi hương liên quan đến gỗ đàn hương.
(Chú thích:

Chùa Đàm Thác là một ngôi chùa Phật giáo nằm ở phía tây Bắc Kinh.

Có một thời, nó là một trong những ngôi chùa quan trọng nhất của quốc gia.

Ngôi chùa nằm gần Quốc lộ 108 Trung Quốc ở quận Môn Đầu Câu của Bắc Kinh.

Được xây dựng vào thời nhà Tấn, chùa có tuổi đời khoảng 1.700 năm.

Dân gian có câu “Trước có chùa Đàm Thác, sau mới có thành phố Bắc Kinh”.

Bạch Vân Quán là một đạo quán ở phía ngoài cửa tây của Bắc Kinh, là tổ đình của Toàn Chân phái, nổi tiếng là «Thiên hạ đệ nhất tùng lâm».

Chùa được xây dựng năm 722 theo sắc lệnh của Đường Huyền Tông với tên gọi ban đầu là Thiên Trường Quán.

Sau nhiều lần bị hủy hoại nặng nề do chiến tranh, cháy, xuống cấp.


Vào những năm Vĩnh Lạc (1403-1424), vua Minh Thành Tổ ban sắc lệnh trùng tu, và đổi tên nơi này thành Bạch Vân Quán năm 1443.


Ban đầu anh nghe mùi không quen, luôn có cảm giác bất cứ lúc nào anh cũng sẽ bị khói hương ám vào, sau này quen dần, thậm chí có lúc ngủ không được, khi rơi vào trạng thái bồn chồn, bất an, chán nản, cho dù có uống thuốc thì anh vẫn sẽ nhớ mùi nước hoa làm lòng người bình yên kia, nói chính xác thì thứ anh nhớ chính là cô gái mang trên người mùi hương gỗ phương Đông kia.
Văn hóa dân gian của huyện Nam Nhật là Phật giáo và Đạo giáo, tuy hai mà một.

Vì vậy Trừng Trừng ở Bắc thành đi chùa, cũng đi đạo quán.

Trước khi thi lái xe, thi khảo sát tư pháp, cô và Khương Lê bận rộn vô cùng, ngày nghỉ hiếm hoi có được là hai người đi khắp nơi cúng bái, vô cùng thành kính.

Nghe nói đêm tra kết quả thi, hai người còn cầm những lá bùa mang từ chùa về.

Thành tích của hai người vốn rất tốt, lại nghiêm túc chuẩn bị chiến đấu nên đương nhiên đậu với điểm cao, nhưng hai người không cảm ơn anh – người đã giúp hai cô trả lời các vấn đề – cũng không cảm ơn sự nỗ lực của bản thân, chỉ nhớ chung tay thực hiện đi lễ tạ, quyên tiền nhang đèn cho chùa miếu.
Điều họ tìm kiếm là sự bình yên trong tâm hồn chứ không phải ảo tưởng.
Chu Quốc Hoa không ngờ hai người tự mình quỳ trên đệm, ở đây mọi người thờ phụng thần linh chú trọng tự do tín ngưỡng cá nhân, không cưỡng ép ai, ông cũng không cảm thấy đây là “mê tín”, chỉ là tín ngưỡng dân gian, mọi người đều là người bình thường, cầu thần bái phật, nỗ lực phấn đấu trong cuộc sống.
Chu Quốc Hoa: “Thôi được rồi, đừng quỳ nữa, làm như ôn bắt nạt hai đứa vậy.

Đứng lên đi, đây là con cháu nhà họ Chu mới phải quỳ.”
Giang Hướng Hoài nghư vậy vẻ mặt càng thành kính, đối diện với thổ địa công thần, lưng quỳ thẳng tắp, không nói một lời mà lại thắng vạn lời.
Có đôi khi Chu Quốc Hoa thích anh chính trực như vậy, bất kể trong lòng nghĩ thế nào nhưng ngoài mặt luôn làm đúng vị trí của mình.

Nhưng đôi khi ông lại không khỏi lo, tính tình anh như vậy, nếu muốn chơi xấu Trừng Trừng thì sao Trừng Trừng chống đỡ nổi?
Triệu Diên Gia sợ bây giờ không giải thích thì về khách sạn sẽ bị anh trai đánh, rầu rĩ thành thật nhận tội: “Ôn Chu, ôn thấy nó hết hạn lâu rồi không, không dùng được nữa.

Đó là quà con tặng cho anh mang tính tượng trưng, mình đều là đàn ông, ôn hiểu mà, phải không?”
“Không hiểu, mấy đứa bây không sạch sẽ, ôn với mấy đứa không cùng một loại người.” Chu Quốc Hoa không nhận chiêu trò này, “Có biết ở thời của ôn thì đây là tội lưu manh không, phải bắt hai đứa bỏ tù!”
Triệu Diên Gia: “Con ăn năn, con bẩn thỉu, con làm mất hết mặt mũi nhà họ Triệu…”
Chu Quốc Hoa lấy vỉ đập ruồi đập lên vai cậu: “Chỉ có con là biết diễn trò thôi.”
Ông nghiêm mặt nhìn Giang Hướng Hoài, lạnh lùng hỏi: “Con từng có mấy người bạn gái?”
“Chỉ có Trừng Trừng thôi ạ.”
“Nói thật.” Chu Quốc Hoa không tin.
Triệu Diên Gia châm dầu vô lửa: “Anh, chúng ta đều là đàn ông, nói thật đi, luật sư Chu đâu có ở đây.”

Hà Nghiên Minh cười he he: “Luật sư Giang, có phải cậu trừ những cô gái chỉ quan hệ thể xác à? Tôi còn có ba người đấy.”
Mặt Chu Quốc Hoa lộ vẻ ghét bỏ.
Hà Nghiên Minh lại hỏi: “Luật sư Giang, cậu còn chưa bóc tem sao?”
Hỏi thế này, mọi người đều im lặng, Giang Hướng Hoài không thể trả lời được vì sẽ dính líu đến Trừng Trừng.
Triệu Diên Gia khuấy động không khí, nói câu tiếng lóng trên mạng: “Đàn ông không yêu bản thân giống như rau lá thối.”
Bầu không khí càng im lặng.
Chu Quốc Hoa đưa mọi người ra cửa, muốn đóng cửa sân lại, Triệu Diên Gia đi sau Giang Hướng Hoài, quay đầu lại: “Ôn Chu, gia tộc chúng con có truyền thống tình cảm sâu đậm, ba con yêu mẹ, dượng yêu dì, anh rể yêu chị, biết kiếm tiền lại còn đối xử tốt với vợ, ôn yên tâm đi!”
Chỉ có điều dì với dượng kết hợp đánh con trai họ thôi… Cậu thầm bổ sung trong đầu.
Đáp lại cậu là cánh cửa nhà họ Chu đóng rầm một tiếng không thương tiếc.
Triệu Diên Gia đi theo Giang Hướng Hoài, thăm dò: “Anh, anh giận sao?”
Giang Hướng Hoài nói: “Lúc đầu anh còn thấy thật quá đáng, nhưng biết là em làm thì thấy hợp lý.”
Triệu Diên Gia: “… Lúc trước anh rể đưa cho em, nói là chúc em trưởng thành.

Anh, anh xem, vất vả lắm anh mới tiến thêm được một bước, cũng là một kiểu trưởng thành.”
Giọng cậu buồn bã: “Trước khi đến Nam Nhật, anh không để ý tới em, chúng ta chênh nhau mấy tuổi, em biết anh không thích em cứ đi theo sau anh, lúc nhỏ anh thường đuổi em đi… Nhưng mẹ bảo em đi theo anh, mẹ hy vọng anh có thể thật sự vui vẻ, đôi khi em muốn làm vài chuyện để anh vui lên, nhưng mà hình như toàn làm sai, khiến anh ghét, làm anh mất kiên nhẫn…”
Giang Hướng Hoài quay đầu nhìn, thấy cậu đáng thương vô cùng, tủi thân như chú chó con bị lạc, anh yên lặng thở dài, chấp nhận số phận: “Anh không ghét, cũng không giận, càng không mất kiên nhẫn, anh biết em và dì lo lắng cho anh…”
Anh chưa nói xong, Triệu Diên Gia đã lao vào lòng anh, ôm chặt lấy anh: “Em biết mà, anh, anh thích em.”
Giang Hướng Hoài nhẫn nhịn, không mắng cũng không đẩy cậu ra.

Trong lòng anh biết, tính cách Triệu Diên Gia như vậy hoàn toàn vì cậu lớn lên trong gia đình không thiếu vật chất, cũng không thiếu tình yêu thương, cha mẹ không hề đặt kỳ vọng gì lên người cậu, để cậu tự do trưởng thành theo ý mình, thích gì làm nấy.
Giang Hướng Hoài chỉ nghĩ, nếu anh với Trừng Trừng có con, anh sẽ không đặt kỳ vọng gì cho con, để con được tự do lớn lên là tốt rồi.

Nhưng rồi anh lại nghĩ, tự do quá mức đến ngốc nghếch như Triệu Diên Gia cũng không tốt.
Triệu Diên Gia mỹ mãn chui vào ổ chăn trong khách sạn, bấm vào nhóm gia đình.
“Nhật ký hôm nay, anh ôm em.”
Đã rất khuya, chỉ còn chị cậu còn thức: “Em làm gì?”
“Em không làm gì hết, nhưng mà hình như anh với luật sư Chu hòa nhau rồi.”
Cậu @ba mẹ, “Ba mẹ đến huyện Nam Nhật chơi không? Tiện thể kết thông gia.”
Triệu Diên Đình: “Dì còn chưa biết đấy.”
Triệu Diên Gia: “Nếu dì lại muốn đánh người, vì anh, em tình nguyện cống hiến gương mặt anh tuấn đáng thương của mình…”
Nhà họ Chu khá lớn, có mấy phòng trống, thêm Lý Nhã Phương ở lại không phải vấn đề lớn.

Thái Mai đổi khăn trải giường mới cho cô, Lý Nhã Phương nằm trên tấm trải giường thơm mùi nắng, xúc động muốn khóc.
Đêm ra tù, cô cũng ngủ lại nhà họ Chu, tắm rửa, cắt tóc, bước qua lò than, ăn một bữa tối ngon lành, khi đó cô mới cảm thấy như mình thực sự tái sinh.
Cô trở người, nhìn màn cửa in hoa, lại thấy buồn bã, áy náy.

Bây giờ cô không tìm được việc làm, ba mẹ không nhận cô, cô không biết phải làm gì, cô có lỗi với chị Chu và bản thân.

Nhà họ Chu tuy nhìn cũ kỹ lỗi thời nhưng từng là ngôi biệt thự cao cấp ở huyện Nam Nhật những năm 80.

Dù sao ôn Chu từng có thời kỳ thịnh vượng ngắn ngủi.
Lúc Chu Chức Trừng xuống lầu, cô nghe ôn Chu đang khoe khoang lịch sử của ông: “Lúc mọi người ngồi xe vào huyện có phải sẽ thấy một ngọn núi rất lớn không, núi Phượng Hoàng đấy.

Ôn từng là chủ thầu hết đỉnh núi đó, biết chủ xưởng gỗ là gì không? Sau này không làm nữa thì tiếp tục làm đầu bếp cơ động.

Ôn cũng không phải đầu bếp bình thường, ôn lập một đội đầu bếp cơ động, ôn làm chủ, lúc kinh doanh tốt thì tiệc của cả vùng này đều do ôn nhận thầu.”
Diệp Bạch chân thành cổ vũ: “Ông chủ nấu tiệc!”
“Đúng, hồi trẻ ôn còn làm thợ may vá, cái máy may trong nhà kia, hồi Trừng Trừng còn nhỏ ôn may cho nó rất nhiều quần áo.”
Diệp Bạch giơ ngón cái: “Ôn là tấm gương mẫu mực cho đàn ông ở đây noi theo!”
Mệ Thái hắt gáo nước lạnh: “Ông làm ăn với người ta, không có giấy phép đã đi hạ cây suýt tí ngồi tù, phải bồi thường không còn một xu.

Cũng may tôi còn cái tiệm kia để nuôi cả nhà.”
Chu Chức Trừng cười giải thích: Người hợp tác làm ăn với ôn không nói rõ ràng với ông, giấy phép khai thác gỗ chưa có, ôn cũng không hiểu luật nên thuê người chặt cây, bị phạt tội khai thác gỗ bừa bãi.”
Ôn Chu mạnh miệng: “Ôn không phải cố ý phạm pháp, rất nhiều người không biết.”
Đúng lúc người quay phim cũng có mặt, ôn Chu nghiêm túc kể lại chuyện xưa: “Huyện ta còn có một người, cũng là nông dân, thật thà lương thiện, ông ấy được giao khoán một đỉnh đồi trồng dương.

Ông ấy vui vẻ tìm người chặt cây định bán lấy tiền, nghĩ là mình tự trồng, tự chặt thì có gì sai? Nhưng tiền chưa thu được thì cảnh sát đã đến bắt người, nói…”
Ông bắt chước: “Cây quả thật của ông, ông có quyền sở hữu, nhưng vì lý do bảo vệ môi trường, quyền sở hữu và quyền khai thác khác nhau, ông không thể tự mình chặt cây, ông phải xin giấy phép khai thác gỗ!”
Ôn Chu thở dài: “Nông dân bình thường như chúng tôi sao biết được? Cũng không ai nói chúng tôi biết, cây của mình trồng, mình chặt mà lại phạm tội, không chỉ ngồi tù mà còn phải bồi thường tiền, quá thảm.”
Sau đó là câu chuyện của Lý Nhã Phương.
Cô cảm thấy chết lặng khi kể lại câu chuyện của mình.

Khẩu hiệu sinh con trai con gái như nhau đã hô hào bao nhiêu năm, gần như ai cũng nói vài câu nam nữ bình đẳng.

Xã hội nhìn chung đều đẹp đẽ, tại sao cô lại sống khốn khổ đến vậy?
Có đôi khi cô thử nói với người khác về sự đối xử bất công mà cô phải chịu ở nhà, có người con gái sẽ nhẹ nhàng: “Có phải cậu nhạy cảm quá không? Tôi là con gái mà tôi cũng cảm thấy chả có gì.”
Có người con trai nói: “Không thể nào, kể chuyện thời xưa à, chắc là chuyện bao nhiêu năm về trước mới có chứ? Con trai con gái không phải đều giống nhau sao? Theo tôi thấy, con gái mấy cô mới là người hưởng thụ, không cần gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, không cần mua nhà, không cần tiền sính lễ, chỉ cần sinh con là đủ.”
Thật ra không hề giống nhau, cô thường rơi vào vũng lầy suy nghĩ của mình, nếu cô là con trai thì tốt rồi, sinh ra đã được cả nhà yêu quý, không cần làm bất cứ việc gì, học hành không giỏi, tính tình nóng nảy, mẹ còn nói đỡ, con trai trưởng thành muộn, thông minh chậm, sau này sẽ tốt.

Còn tiền nhà tiền sính lễ, không cần lo, có bố mẹ với em gái kiếm tiền, nếu không được thì bán em gái cho một người đàn ông nào trả sính lễ cao thì xong thôi.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, đôi khi sẽ thấy áy náy, cảm thấy tư tưởng mình quá ích kỷ.

Nhưng rồi lại nghĩ, không phải anh trai cô chính là như thế sao? Từ nhỏ cô đã phải làm việc nhà, anh thì không cần làm gì, còn có thể nhận được nhà cửa của bố mẹ với tên gọi mỹ miều: Đàn ông áp lực nặng nề, cần nhà ở.

Nếu đàn ông áp lực lớn, cảm thấy phụ nữ được hưởng lợi nhiều hơn, vậy đổi cho nhau không tốt sao? Thế nhưng họ lại không bằng lòng.
Lý Nhã Phương nói tiếp: “Sau khi tốt nghiệp cấp 2 thì tôi đi làm.

Bố mẹ yêu cầu tôi nộp tiền lương hàng tháng cho họ, vì anh trai kết hôn cần dùng.

Sau này tôi gặp bạn trai, hắn lớn hơn tôi 10 tuổi, số tiền hắn cho tôi mỗi tháng còn cao hơn tiền lương của tôi.

Sau đó hắn dẫn tôi đến thành phố khác, nói với tôi, anh ta chỉ dụ khách vào quán bar tiêu tiền.

Hắn nói hắn thương tôi, không muốn tôi đi làm “tiếp rượu”, chỉ cần tôi đưa mã QR thanh toán cho hắn, thẻ căn cước của hắn bị hạn chế, tôi chỉ cần thu tiền rồi chuyển cho hắn là được.”
Cô dừng một chút, “Hắn hứa với tôi sẽ không sao, hơn nữa tôi còn chưa thành niên… Tôi không hiểu luật, bởi vì cuối cùng đều là tội lừa đảo, nhưng vì tôi là tòng phạm nên chỉ bị kết án vài tháng tù.”
Giọng cô rất nhẹ, bao suy nghĩ chỉ dám giữ lại trong lòng.
“Tuy thời gian ngồi tù của tôi rất ngắn, cho dù cơ quan tư pháp đã bảo vệ hồ sơ của tôi nhưng trong thị trấn và trong thôn có nhiều người biết tôi bị bắt, biết tôi đã phạm tội.

Trước đây tôi làm việc trong một quán ăn, mấy hôm trước có người khách làm mất đồ, camera không chiếu đến đó, ông chủ nghi ngờ là tôi… bởi vì chỉ có tôi từng ngồi tù, họ nghi ngờ cũng có lý, sau đó ông chủ sa thải tôi…”
Cô nói đến đây thì nghẹn ngào, mắt đỏ hoe: “Nhưng thật sự không phải tôi, khách cũng đã gọi cảnh sát, cảnh sát cũng thẩm vấn tôi…”
Đối mặt với sự chất vấn và nghi ngờ của mọi người, trong lòng cô chỉ có một tâm trạng bi quan, cuộc đời cô xong rồi, không còn ai tin cô nữa, cô phải đeo gông xiềng của nhà tù đến hết đời, đây là cái giá của việc phạm sai lầm sao?
Chu Chức Trừng ngồi yên lặng, cô không an ủi Lý Nhã Phương, không biết đang nghĩ gì.
Thái Mai nhìn Lý Nhã Phương khóc như vậy rất đau lòng, nhưng bà cũng không thể làm gì được.

Huyện Nam Nhật nhỏ, làm chuyện gì mọi người đều biết, mọi người cũng là người bình thường, đương nhiên họ sẽ kiêng kị người đã phạm tội ngồi tù.
Lý Nhã Phương ghi hình xong thì rời khỏi nhà họ Chu, cô muốn tiếp tục tìm việc.
Tâm trạng ngày hôm nay của Chu Chức Trừng nặng nề.

Cô luôn nghĩ đến điều đó, cái giá phải trả khi phạm tội sẽ gây nguy hiểm cho cuộc đời sau này của bản thân cũng như người thân, bạn bè người phạm tội sao?
Tất nhiên nghĩ không cũng vô ích, cô vẫn phải chú ý tìm giúp Nhã Phương xem có công việc nào phù hợp với cô bé không.

Trước đây có một số công ty tham gia quyên góp cho quỹ “Cuộc sống mới”, không biết Nhã Phương có muốn làm việc trong nhà máy không, đúng lúc đại hội quyên góp sắp diễn ra.
Chu Chức Trừng giao nhiệm vụ tiết mục biểu diễn của văn phòng cho thiếu gia đa tài đa nghệ Triệu Diên Gia.
Đầu tiên Triệu Diên Gia rầu rĩ, sau đó lại cực kỳ phấn chấn chuẩn bị tiết mục hoành tráng, khiến cho những người dân quê chấn động, cô không khỏi ghen tị, cậu thật rất dễ vui.
Tuy rằng cô cũng khá hạnh phúc.
Niềm vui gần đây của cô liên quan đến Giang Hướng Hoài, loại hạnh phúc bị trì hoãn, thầm kín, bình thản.
Cô ở huyện Nam Nhật, thị trấn nhỏ ven biển thân thuộc nơi cô sinh ra lớn lên, thực hiện hai ước mơ mà cô viết trong nhật ký 10 năm trước, luật sư và Giang Hướng Hoài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận