Không Là Bè Bạn Bình Thường FULL


Chu Bỉnh Trừng về nhà thì đi tắm.

Vừa bước ra đã thấy mệ ngồi trên giường, may mà hôm nay anh không tr@n trụi ra khỏi nhà tắm, anh bất lực: “Mệ, có thể cho con chút quyền riêng tư không?”
Thái Mai đang lật xem đồ anh mang về, không nhìn anh: “Con thì có gì riêng tư? Em gái con học luật còn không dám đòi quyền riêng tư ở nhà này, con tắm có gì đẹp, hồi nhỏ mệ nhìn chán rồi, nhỏ tí vầy…” Bà vừa nói vừa giơ tay ước lượng, ngón cái với ngón trỏ chạm vào nhau.
Chu Bỉnh Trừng đau đầu: “Trễ thế này rồi, mai lại dọn đi ạ, để con tự dọn là được.”
“Con tưởng mệ muốn dọn sao?” Thái Mai đứng lên, “Mệ chỉ muốn biết đồ lần trước con mua có phải cho Khương Lê không thôi?”
Bàn tay đang lau tóc của Chu Bỉnh Trừng dừng lại: “Dạ phải.”
“Xem ra con có không ít tiền trong tay, hôm nay mệ có nói chuyện qua với mẹ con, ba mẹ con giờ này chưa ngủ đâu, lúc ăn tối mẹ con nói con cưới vợ thì con tự quyết định.

Khương Lê bằng tuổi em gái con, ba con cũng nói thẳng, nếu là Trừng Trừng thì nó chắc chắn không gả cho loại đàn ông như con.”
Bản thân Chu Bỉnh Trừng cũng biết, anh là trâu già gặm cỏ non, người kia lại còn là bạn của em gái.
Chuyện Giang Hướng Hoài anh cũng xấu hổ, bạn bè lâu năm mà lén anh biến thành em rể, anh lại như thằng ngốc gì cũng không biết.

Ban nãy anh không chịu nổi cảm giác xấu hổ muốn nổi da gà nên mới nhanh chân về nhà.
Thái Mai lấy trong túi ra hai món đồ bọc trong túi vải đỏ, nói: “Sáng mai chắc chắn mẹ Khương Lê sẽ đến, con xác định với mệ, có phải con thật sự muốn cưới con nhà người ta không?”
“Dạ muốn.” Chu Bỉnh Trừng rất nghiêm túc, anh lắc lắc tóc rũ bớt nước.
“Được, mẹ Khương Lê sẽ đòi sính lễ một triệu* (Khoảng hơn 3,3 tỉ VNĐ).


Ở đây chúng ta có nhiều gia đình xuất ngoại, mấy năm trước ở nước ngoài kiếm tiền dễ hơn do chênh lệch tỉ giá nên tiền sính lễ tương đối cao, thông thường nhà gái nhận sính lễ thì đều cho con gái làm của hồi môn, nhưng mẹ Khương Lê nhận thì nhất định sẽ không cho Khương Lê, chuyện này con phải rõ ràng.”
Thái Mai tự nhận mình là người tốt, chưa bao giờ tham những món lợi lộc nhỏ, làm người ngay thẳng, lương thiện, khi cãi nhau với người khác là do họ cứ nhất quyết muốn kiếm chuyện, lợi dụng bà.

Bà nói ngay: “Mệ với ôn con lúc cưới nhau nghèo rớt mồng tơi, ôn cũng không dùng tiền hồi môn của mệ để trợ cấp cho gia đình, cho nên nếu Khương Lê nhận hồi môn, con cũng không được đụng đến.”
Chu Bỉnh Trừng cảm thấy buồn cười, hứa: “Tuyệt đối không chạm vào.”
Lúc này Thái Mai mới đưa hai túi cho anh để anh mở ra.
Bên trong là hai chiếc vòng tay với nhẫn vàng, nhìn qua là vàng mười nặng trĩu, màu sắc không tươi lắm, thiên về màu vàng đỏ, hai chiếc vòng tay hình rồng phượng tinh xảo, chạm khắc khéo léo, nhẫn cũng là nhẫn nữ, hình cánh hoa hồng đơn giản.
Bà nói: “Đây là mẹ con nhờ mệ đưa cho con.”
Chu Bỉnh Trừng nhướng mày: “Không phải vàng cưới của mẹ con chứ? Trừng Trừng không có, nó không giận mà chém con chứ?”
“Mẹ con kiếm tiền mua! Còn vàng mẹ con đeo lúc cưới đâu phải không có tiền mà đưa con xài lại?” Thái Mai cau mày, muốn dùng tay chọc thủng trán anh, “Con yên tâm, em gái con cũng có! Ôn con dù bán hết gia sản, ngủ lề đường cũng không để em con cưới mà không có vàng.”
Chu Bỉnh Trừng: “Con còn tưởng là đồ gia truyền nhà mình chứ.”
“Lại còn đồ gia truyền, tổ tiên họ Chu nghèo.” Thái Mai đã phàn nàn thì không dừng được, lại giảng giải, “Ông cố của ôn con trước kia là thổ phỉ, bị bắn chết.

Cha của ôn con là nông dân, trong nhà chỉ có một mảnh đất, dựa vào trời đất mà kiếm cơm ăn.

Ôn con 6 tuổi đã mất cha, cũng chỉ học đến lớp 6, ông ấy từng học may vá, học làm bếp, đi theo người ta làm xưởng gỗ, suýt bị bắt vào tù vì đốn gỗ trái phép.

Thời trẻ mệ theo quân đội đi khai hoang núi trồng sơn trà, sau này mở tiệm bán tạp hóa.

Chỉ sau khi cha mẹ con ra nước ngoài làm việc, mở nhà máy, trong nhà mới có chút tiền, cung cấp cho hai đứa con ăn xài phung phí, nuôi hai đứa thành sinh viên, thế hệ trí thức đầu tiên trong nhà chúng ta.

Tổ tiên thổ phỉ dưới lòng đất chắc miệng cười đến mang tai, cho nên nhà chúng ta làm gì có đồ gia truyền? Gia phả còn không có.”
Bà còn cảm thấy đắc ý: “Lúc con mới thi đậu đại học, dòng họ trong thôn còn muốn ghi tên con vào gia phả nhà họ Chu, ôn con từ chối luôn, đã ra ngoài bao nhiêu năm, ai còn quan tâm đ ến mấy thứ đó? Con với Trừng Trừng còn nhỏ mệ đã xem tử vi cho hai đứa rồi, mệnh phú quý, đều là mệnh thăng quan phát tài.”
Chu Bỉnh Trừng thở dài một hơi: “Ông thầy bói trên cầu đó toàn nói hươu nói vượn, lúc đó ổng nói năm 18 tuổi Trừng Trừng sẽ bị đàn ông lừa đó thôi? Còn gì mà kết hôn, có 5 đứa con, nói một đống thứ vớ vẩn làm mẹ con lo lắng, kết quả là con bé vẫn ngoan ngoãn học hành đấy…”
Anh bỗng nghĩ đến điều gì đó, khựng lại, Trừng Trừng lúc đó đã sớm gặp Giang Hướng Hoài, không phải chính là bị đàn ông lừa đó sao?
Đại sư không lừa người.
Thái Mai tiếp tục nói: “Ba mẹ con nói, sính lễ tụi nó bỏ tiền, không cần con bỏ tiền ra.

Lúc ôn con làm phẫu thuật, chúng ta đã bàn bạc xong, Trừng Trừng về quê thì tiền dưỡng già ôn mệ sẽ để lại cho nó, con không có ý kiến gì chứ?”
Chu Bỉnh Trừng bất đắc dĩ, “Mệ, đó là em gái con, con đến mức đó sao, con không có ý kiến gì hết.”
“Nếu con muốn cưới thì sau này phải làm người chồng tốt, người cha tốt, Khương Lê cũng là đứa mệ nhìn nó từ nhỏ lớn lên, lại là bạn thân Trừng Trừng.

Mẹ con bé đối xử với nó không tốt, con cũng không được khi dễ người ta.


Ôn con tuy đời này không có bản lĩnh gì lớn, còn hèn nhát hay bị ức hiếp nhưng ông ấy đối xử với vợ con rất tốt.”
“Con sẽ như vậy.”
“Kết hôn cũng không được nghĩ đến việc ly hôn, mặt mũi nhà mình không ném đi vậy được.”
“… Dạ biết.”
Thái Mai nói xong còn chưa chịu đi, bà nhìn chằm chằm Chu Bỉnh Trừng, nguy hiểm nheo nheo mắt: “Giang Hướng Hoài có phải là bạn trai trước kia của Trừng Trừng?”
“Đừng hỏi con, con là anh trai nó, không phải chị gái nó, từ dậy thì là nó không còn nói thật với con nữa.”
Thái Mai nhận ra vẻ thẹn quá thành giận lẫn xấu hổ của anh, xác nhận anh không hay biết gì, mới nói: “Hướng Hoài là người tốt nhưng không thích hợp với Trừng Trừng, lúc trước chia tay đau khổ, tốt nhất đừng ở bên nhau.

Nó là người bên ngoài, Trừng Trừng gả xa không tốt, tuy nói bây giờ có máy bay…”
Bà lại thở dài: “Nhưng mà nếu nó thích thật, chẳng lẽ ôn mệ lại phải làm người xấu?”
Bà nghĩ ngợi, cắn răng hạ quyết tâm: “Để mệ làm người xấu đi, không phải chúng ta nhất quyết bắt con bé ở lại dưỡng già nhưng không cho phép nó lấy chồng xa.

Gả xa vậy có gì mà tốt? Bị người ta ức hiếp cũng không biết làm thế nào để đến giúp con bé cãi nhau! Nghĩ đến cảnh con bé ở nhà người ta bị chọc tức phát khóc, mệ chết không nhắm mắt.”
Thái Mai trừng Chu Bỉnh Trừng: “Giang Hướng Hoài có nói gì với con không?”
“Cậu ta nói gì với con chứ?” Giọng Chu Bỉnh Trừng lạnh tanh, “Con mới đánh cậu ta một trận.”
“Sao con lại đánh nó?” Thái Mai tức ngực.
Chu Bỉnh Trừng giễu cợt: “Ôi, mệ đau lòng nó phải không?”
“Mệ đau lòng nó làm gì? Nó là luật sư, nếu con đánh nó, nó kiện con thì sao? Trừng Trừng đã xử lý nhiều vụ án như vậy đó, cố ý gây thương tích, bị đánh kia gọi là gì đó, nếu mà là quý nhân gì đó thì có thể bồi thường tới mấy vạn, con đúng là không làm mệ bớt lo chút nào!”
Chu Bỉnh Trừng cười: “Vậy không tốt sao, để Trừng Trừng với cậu ta cùng ra tòa.”

Thái Mai đánh lên tay anh một cái: “Suốt ngày chỉ gây phiền cho em gái.”
Đêm nay Chu Bỉnh Trừng gần như không ngủ được, nói chuyện với mệ hơn 4 giờ mới vội vàng bảo bà đi ngủ.

Anh lên giường chợp mắt một lát rồi lại đi tới đi lui trong phòng khách, theo hiểu biết của anh với Khương Lê, cô tỉnh rượu nhất định lại lẻn về khách sạn.
Quả nhiên, tầm 5 giờ hơn, cửa phòng Chu Chức Trừng bị kéo ra một khe hở nhỏ, có người rón ra rón rén chui ra, sợ gây tiếng động lớn.
Khương Lê quay người lại, suýt nữa bị Chu Bỉnh Trừng đang đứng trong bóng tối dọa hét toáng lên.

Cô cố nuốt tiếng hét xuống, mắng anh: “Anh có bệnh hả?”
Chu Chức Trừng cũng ở sau cửa, tóc rối bù, cô cầm di động trên bàn nói: “Chúng ta xuống lầu nói chuyện, chắc ôn cũng sắp dậy.”
Phòng khách lầu một.
Chu Chức Trừng ngồi xếp bằng trên sô pha, cô ngáp liên tục.

Uống say đến phát điên, huyệt Thái dương giật giật đau nhức.

Cô kiểm tra di động, thấy bức ảnh Giang Hướng Hoài gửi cho cô mấy tiếng trước, mặt mũi bầm dập vì bị đánh.
Cô nhắn lại một dấu chấm hỏi.

Thật không hiểu được sao ở tại huyện Nam Nhật này mà anh lại bị người khác đánh, anh không có khách hàng, cũng không có kẻ thù, nhưng cô không đau lòng, còn có thể chụp ảnh selfie thì xem ra không có gì nặng, giả vờ đáng thương thôi.
Giang Hướng Hoài nhắn lại: “Anh nhìn thấy đèn nhà em sáng, anh ở ngoài cửa.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận