Chu Bỉnh Trừng chưa đến đội cảnh sát giao thông bao giờ, anh tìm trên bản đồ, không xa.
Ban đầu anh định đi xe điện nhưng nghĩ phải đưa hai con ma men kia về nên đổi sang chiếc Volkswagen của Chu Chức Trừng, xe này lâu lắm không có người lái nên phủ một lớp bụi.
Anh nghĩ đến người đàn ông Chu Chức Trừng tìm kia chắc là Giang Hướng Hoài, dù sao thì quan hệ hai người giống anh em còn hơn cả anh.
Nhưng anh không thể nào ngờ sẽ nhìn thấy cảnh Giang Hướng Hoài ngồi xổm ở cửa đội cảnh sát giao thông, Chu Chức Trừng đứng ở bậc thềm phía sau, ghé vào lưng Giang Hướng Hoài, vòng tay ôm cổ anh, hai chân tự nhiên quặp lấy eo anh.
Còn Khương Lê được Triệu Diên Gia đỡ, Triệu Diên Gia nhíu mày thật chặt, không vì lý do gì khác ngoài việc con ma men này nôn lên người cậu.
Giang Hướng Hoài cõng Chu Chức Trừng trên lưng, quay sang nói với cảnh sát Vương: “Xin lỗi, đêm nay quấy rầy anh.”
Cảnh sát Vương không kiên nhẫn nói chuyện khách sáo qua lại với người khác, anh xua tay: “Không quấy rầy, đây là công việc của tôi.”
Anh lại nghĩ đến điều gì đó, “À đúng rồi, lát nữa anh trai luật sư Chu cũng đến, tôi mới liên lạc với người của Khương Lê, ghi chú là NPY, mấy người trẻ tuổi thích viết tắt, chắc ý là bạn trai.
Tôi điện qua đó, thế mà lại là Chu Bỉnh Trừng, mọi người đều là người một nhà nhỉ, Chu Chức Trừng là bạn gái anh.”
Anh hất hàm về phía Khương Lê, lại nói với Giang Hướng Hoài: “Vậy Chu Bỉnh Trừng xem như anh cậu, vậy Khương Lê là chị dâu cậu?”
Chu Bỉnh Trừng đi tới đúng lúc nghe được câu này.
Lông mày anh giật giật, nhìn về phía Giang Hướng Hoài và Chu Chức Trừng, sự thân mật giữa hai người không thể che giấu.
Cuối cùng anh cũng tìm ra nguyên nhân của cảm giác kỳ quái mà anh không thể miêu tả được là gì.
Giờ phút này tim anh như đặt trong lò lửa.
Cảnh sát Vương nhìn qua: “Chà, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.”
Giang Hướng Hoài ngước lên nhìn Chu Bỉnh Trừng, vẻ mặt anh bình tĩnh, tuy rằng anh chưa từng nghĩ đến cảnh ngửa bài ở đội cảnh sát giao thông nhưng trong lòng đã tưởng tượng ra hàng nghìn cảnh tượng lấy thân phận bạn trai gặp gỡ gia đình Trừng Trừng.
Mặt Chu Bỉnh Trừng hiện rõ vẻ tức giận, nhưng vì ở đội cảnh sát giao thông, anh cố gắng kiềm chế lại, nếu đánh người ở đây thì bị tống thẳng đến đồn cảnh sát thì không hay.
Anh đi đến chỗ Khương Lê trước, đỡ cô khỏi tay Triệu Diên Gia, gọi khẽ: “Lê Lê?”
Khương Lê say, mắt lờ đờ, má đỏ bừng, nghe tiếng nói quen thuộc, cố hết sức mở mắt nhưng không được, theo bản năng ôm anh, dựa vào ngực anh, giọng thật nhẹ: “Chu Bỉnh Trừng, sao anh lại đến đây?”
Cô nhíu mày, huyệt Thái dương giật giật đau đớn, cứ cảm thấy có chuyện quan trọng muốn mắng anh, “Gà của em…”
“Gà gì?” Anh đã quên mất con gà anh trộm của trang trại cô.
Anh lại nhớ đến việc Giang Hướng Hoài sợ gà, tức thì tức nhưng anh không muốn dùng việc đó tra tấn người khác.
Anh đổi chủ đề, hỏi cảnh sát Vương: “Hai người uống say đi xe điện à?”
Cảnh sát Vương đáp: “Đi xe đạp.”
Chu Bỉnh Trừng không hiểu: “Xe đạp cũng không được đi à?”
Cảnh sát Vương trừng mắt: “Rất nguy hiểm.
Nói tới là tức, mấy năm trước có thằng nhóc kia uống rượu lái xe, tôi muốn dạy cho nó bài học, ngược lại luật sư Chu lại cho tôi một bài học, chuyện ván đã đóng thuyền thế mà tôi lại không làm được.”
Anh vô cùng giận dữ, liên tục giảng giải: “Có phải anh thấy đi xe đạp thì không nguy hiểm? Ở ngay Nam Nhật này, mỗi năm có mấy vụ say rượu đi xe đạp lao xuống mương.
Điều 72 Luật an toàn giao thông của nước ta cũng quy định, không được phép lái xe đạp khi say rượu.”
Anh cầm kết quả kiểm tra nồng độ cồn của Chu Chức Trừng và Khương Lê đến: “Kết quả của luật sư Chu là 80ml/100ml, cô kia là 112ml/100ml.”
Nghĩa là cả hai đều đạt chuẩn say rượu, bị cảnh sát giao thông bắt được, theo quy định mỗi người bị phạt 50 tệ, nếu không có người thân đến đón thì ở đội cảnh sát chờ tỉnh rượu; có người đến đón thì được về.
“Mọi người đều đã được học qua cũng biết, mục đích chính của những hình phạt của cảnh sát giao thông chúng tôi là tuyên truyền giáo dục cộng đồng về an toàn sức khỏe, tính mạng.
Người uống say đi xe đạp nếu va chạm với xe lớn thì sao? Ban đêm có nhiều xe tải lưu thông, va chạm chắc chắn sẽ mất mạng.”
Cảnh sát Vương làm việc trong ngành nhiều năm, tận tâm trong công việc, anh không chỉ vì trách nhiệm công việc mà còn là cuộc sống mà anh yêu mến.
Báo Nam Nhật nhiều lần đưa tin về anh, một lần là bà cụ điều khiển xe ba bánh bán sơn trà, anh xử phạt xong thì còn giúp bà hét to rao hàng để bán hết số sơn trà; lần khác thì trời mưa to, anh trực ở ngã tư, từng đứa bé mẫu giáo được anh bế qua vũng nước; đề cao sự dịu dàng của lực lượng thực thi pháp luật.
Triệu Diên Gia đưa vòng bạn bè cho cảnh sát Vương xem, tò mò hỏi: “Đây cũng là nội dung xử phạt à?”
Bài đăng của Chu Chức Trừng trên vòng bạn bè, định vị là đội cảnh sát giao thông, trong bài còn đăng kèm bức ảnh chính diện chụp cô đứng dựa tường như đang chụp ảnh trong tù, mắt say rượu lờ đờ, cô cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc nhưng không thành công, bài viết: “Hôm nay tôi uống rượu đi xe đạp nên bị cảnh sát giao thông ở ngã tư Đông Giang giữ lại phê bình.
Tôi đã nhận thức sâu sắc sai lầm của mình, nhất định sau này sẽ không…”
Bài chưa viết xong đã đăng.
Cảnh sát Vương bị oan: “Đây là hai cô ấy nhất quyết muốn đăng, ngăn không được.
Say rồi không nói lý lẽ.
Trước khi mọi người đến thì hai cô ấy đã cãi nhau ồn ào muốn chết, một người nói là theo quy định phải phát đăng hành vi vi phạm giao thông lên vòng bạn bè, một người nói không thể để cảnh sát Vương bẻ cong luật vì lợi ích cá nhân, sau đó hai người tự chụp cho nhau rồi thỏa mãn đăng lên vòng bạn bè.”
Triệu Diên Gia cười to, có thể hình dung ngày mai hai người tỉnh rượu thì sẽ hối hận đến mức nào, chỉ sợ khách hàng với đồng nghiệp sốc nặng.
Cậu like bài đăng, còn bình luận dưới dòng dấu chấm hỏi của Diệp Bạch: “Luật sư Chu, biết luật phạm luật, cần bị phạt nặng hơn.”
Chu Bỉnh Trừng im lặng nghe xong, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện Giang Hướng Hoài và Chu Chức Trừng, nếu không phải bây giờ anh đang ôm Khương Lê thì chắc chắn anh phải chém đứt tay Giang Hướng Hoài, không cho chạm vào Trừng Trừng.
Anh hỏi cảnh sát Vương: “”Ban nãy anh giúp em gái tôi gọi điện thoại cho người đàn ông kia sao? Ghi chú là bạn trai à?”
Buổi tối hai người ăn chung thì vẫn là anh em tốt, mấy tiếng sau thì Giang Hướng Hoài biến thành “người đàn ông kia”.
Cảnh sát Vương nói: “Ban đầu luật sư Chu tương đối tỉnh táo, cô ấy tự gọi điện thoại.
Luật sư Giang kia đến thì tự xưng là bạn trai cô ấy, luật sư Chu cũng không phủ nhận.” Anh đã một đống tuổi, không hiểu những chuyện của giới trẻ, dứt khoát nói trắng ra, “Tôi chỉ gọi cho anh, ghi chú của anh là NPY, đó là ý bạn trai chứ gì? Viết tiếng Trung cho xong.”
Triệu Diên Gia: “Chắc chắn không phải rồi, nếu là bạn trai thật thì sẽ viết tiếng Trung, PY là bạn t…”
Cậu dừng lại kịp lúc nhưng vẫn không ngăn được ánh mắt lạnh như băng vì bị chọc vào nỗi đau của Chu Bỉnh Trừng chém qua.
(Chú thích: NPY theo chú cảnh sát Vương có nghĩa “bạn trai” là vì phiên âm 男朋友 = nán péngyǒu.
Tuy nhiên theo ngôn ngữ mạng thì PY là từ chỉ bạn tình, người có quan hệ tình d*c chứ không liên quan đến tình cảm.)
*
Triệu Diên Gia lái xe, Giang Hướng Hoài ngồi ghế phụ, ba người còn lại ngồi ghế sau.
Xe ngừng ở sân nhà họ Chu.
Chu Bỉnh Trừng không nói một lời, đem hai con ma men này về phòng em gái trước rồi đi gõ cửa phòng mệ, nhờ bà dậy chăm sóc hai người.
Giang Hướng Hoài đứng trong sân chờ Chu Bỉnh Trừng.
Anh đứng dưới bóng đèn treo trên cây mộc lan, đám muỗi bay vòng quanh đèn, xung quanh yên tĩnh, anh nghe tiếng động thì thong thả quay đầu lại, thậm chí còn mang theo ý cười thật nhẹ.
Trong lòng Chu Bỉnh Trừng vừa giận vừa xấu hổ, anh thật ngu ngốc.
Giang Hướng Hoài là bạn thân của anh, hai người tình cảm hơn 10 năm, Chu Chức Trừng là em gái anh, tuy anh hay trêu chọc nhưng vẫn luôn thương yêu cô như ngọc như ngà, hai người này ở bên nhau mà đến tận bây giờ anh vẫn không hề hay biết.
Sự quen thuộc, gắn bó tự nhiên giữa cơ thể hai người nhìn qua là cũng biết không phải mới ở bên nhau.
Chu Bỉnh Trừng liếc nhìn Giang Hướng Hoài, im lặng ra khỏi sân, rẽ vào con đường nhỏ yên tĩnh phía sau nhà họ Chu.
Giang Hướng Hoài đi theo sau anh.
Anh không hề báo trước, siết chặt nắm tay, đấm vào xương gò má Giang Hướng Hoài một cú, gân xanh trên mu bàn tay hiện rõ, khớp xương trắng bệch.
Anh nghiến răng, nắm cổ áo Giang Hướng Hoài mắng: “Năm đó gã bạn trai làm Trừng Trừng đau lòng có phải là mày không?”
Yết hầu Giang Hướng Hoài cuộn lên: “Phải.”
“Con mẹ nó mày còn là người sao? Giang Hướng Hoài, tao coi mày là anh em, khi mày khổ sở tao đưa mày về nhà, để ôn mệ, em gái tao chữa lành cho mày.
Gia đình tao đối xử với mày không tệ đúng không? Đặc biệt là Trừng Trừng.
Mày lấy oán trả ơn, lòng lang dạ sói, yêu đương với con bé thì thôi, mày còn làm nó tổn thương, lừa dối tình cảm của nó?”
Giọng Chu Bỉnh Trừng châm chọc, lửa giận khó tan: “Được lắm, anh em chúng ta đến đây thôi.
Giang Hướng Hoài mày xuất thân cao quý, làm người ngạo mạn, lợi hại lắm, vị đại Phật như mày nhà họ Chu tao không chứa nổi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...