Nhóm luật sư tinh anh thể diện này cả đời không bao giờ nghĩ tới cảnh trong lúc làm việc lại bị lợn húc, bị buộc phải cưỡi lợn chạy loạn trên đường đất.
Hơn nữa, cưỡi heo không chỉ có mình Triệu Diên Gia.
Còn có Giang Hướng Hoài và Lục Hợp.
Con lợn của Giang Hướng Hoài đang chạy sau lưng Triệu Diên Gia.
Chân mày anh nhíu chặt, sắc mặt tối sầm, cố gắng duy trì vẻ điềm tĩnh thường ngày nhưng khó giấu được sự lúng túng, nhếch nhác, sụp đổ.
Anh hơi khom người, hai chân kẹp bụng dưới con lợn, cố gắng trấn tĩnh con lợn đang nổi điên, tốc độ con lợn cũng dần chậm lại.
Diệp Bạch trợn mắt há mồm: “Luật sư Giang là cưỡi heo hay cưỡi ngựa? Cưỡi heo tao nhã vậy sao?”
Chu Chức Trừng nhìn thấy Triệu Diên Gia thì không cười, nhưng khi nhìn bộ dạng giả vờ của Giang Hướng Hoài thì không nhịn được, bật cười.
Còn Lục Hợp thì bị lợn húc ngã lăn trên đất.
Chu Chức Trừng nói: “Giang Hướng Hoài đúng là biết cưỡi ngựa.”
Sau một trận hỗn loạn, trưởng thôn và mấy người khác đã khống chế được con lợn điên, giải cứu Triệu Diên Gia.
Người bị thương duy nhất là Lục Hợp, ngực anh ta bị con lợn nặng mấy trăm cân dẫm mạnh mấy cái, đau không chịu nổi.
Ngoài đau còn có cơn giận không xua tan được.
Sự bất mãn với huyện Nam Nhật đã lên đến đỉnh điểm, nếu không có camera ghi hình thì chắc chắn bây giờ anh ta đã mất bình tĩnh nổi giận.
Trưởng thôn nói: “Tôi cũng không biết đám lợn này làm sao nữa.
Mà mấy người luật sư này cứ đứng ngây trước cửa chuồng, không linh hoạt tí nào.
Không phải lợn đụng họ chút thôi à, không hiểu sao cứ thế mà cưỡi lên chúng.”
Chu Chức Trừng không nhịn được cười, chỉ cần cô định mở miệng nói thì trong đầu hiện lên hình ảnh Giang Hướng Hoài nghiêm nghị cưỡi lợn.
Lời trưởng thôn nói cô không nghe được gì.
Giang Hướng Hoài mặt không biểu cảm, hiển nhiên tâm trạng cũng không tốt, dĩ nhiên ai bị lợn húc cũng không vui nổi.
Anh muốn nói gì đó với Chu Chức Trừng.
Chu Chức Trừng lại liếc mắt nhìn anh, giọng thản nhiên: “Trên người anh có mùi.” Giọng không ghét bỏ nhưng từng chữ từng lời là ghét bỏ.
Sắc mặt anh biến đổi, cứng đờ, cố gắng hết sức kiềm chế để không cúi đầu ngửi mùi trên người mình, nhìn vẻ chán ghét của cô tự dưng anh tức quá hóa cười.
Còn Triệu Diên Gia hoàn toàn không bận tâm mặt mũi đại thiếu gia của cậu ta.
Cậu ta hận không thể dí mũi xuống háng mình, nơi cậu ta tiếp xúc với lợn nhiều nhất để ngửi: “Tôi hôi quá, Diệp Bạch, cô ngửi xem, sao mùi phân lợn lại hôi thế này, trời ơi.”
Diệp Bạch nhìn tư thế cậu ta, mặt đỏ bừng: “Ngửi cái gì chứ? Anh có liêm sỉ chút được không Triệu Diên Gia.”
Ông cụ chú của trưởng thôn tự phong “chiến sĩ đánh lợn” hừ lạnh: “Giờ thì mấy người hiểu chưa? Tại sao tôi lại muốn đánh chết lợn nhà nó! Bởi vì lợn nhà nó nổi điên giống người! Nếu không phải lão già thúi tôi ở đây thì tôi xem mấy luật sư các người xuống bằng cách nào.”
Vừa nói ông vừa đắc ý lắc cây sào trong tay, ông mới dùng cái này để đuổi đàn lợn về chuồng.
Triệu Diên Gia liếc nhìn cây sào trong tay ông cụ, đột nhiên tập trung nhìn kỹ lại, mắt trợn to, nhảy dựng khỏi ghế.
“Gậy gạt bóng của tôi!” Giọng cậu ta đau hết tim gan, “My Woods phiên bản giới hạn! Ông! Ông! Ông dùng đuổi lợn?”
Cậu ta nhìn chằm chằm ông cụ.
Ông cụ mờ mịt: “Hả? Đúng rồi, tôi dùng đuổi lợn, à, gậy này của cậu à? Vậy trả cậu.”
Triệu Diên Gia ôm cây gậy golf yêu quý đầy mùi phân heo muốn khóc, cậu nói: “Đây là do Scotty thiết kế, là cây gậy phiên bản giới hạn mà Woods từng vô địch giải Masters, bình thuờng tôi tiếc không dám sử dụng, lần này nghe nói xuống quê xã giao nên mới mang đến.”
Trưởng thôn và ông cụ hoàn toàn không hiểu: “Cái gì?”
Diệp Bạch ho nhẹ một tiếng: “Hóa ra đây là cái túi mà anh ôm khư khư kia, nhưng mà trong thôn không ai biết đánh golf đâu.”
“Tôi biết, không phải là định dạy mọi người chơi sao? Cô biết cây gậy golf này bao nhiêu tiền không? 120.000 tệ! Cả thế giới chỉ có 21 chiếc.”
“Vậy à…” Diệp Bạch không biết nên nói gì mới phải, lúng ta lúng túng, “Nhưng mà nghĩ theo hướng tích cực thì hiện giờ cây gậy của anh là cây duy nhất có mùi heo.”
Triệu Diên Gia sụp đổ.
Con dâu trước của ông cụ, Phương Đình, đang ở nhà bố mẹ ruột của cô.
Cô đóng cửa chuồng lợn xong thì sắc mặt cũng không tốt.
Cô đi thẳng vào vấn đề nói: “Bố chồng cũ của tôi đã nói với các người rồi đúng không? Tôi không biết mộ bia ông ấy muốn làm gì, chồng tôi đã chết, tôi có quyền quyết định chữ khắc lên bia mộ anh ấy.
Tên con của anh ấy với người vợ trước khắc sai, tôi cũng không đổi, ông ấy có bản lĩnh thì ra tòa kiện đi.
Tôi thấy thẩm phán chả thèm để ý tới ông ấy.”
Cô nhìn Chu Chức Trừng: “Luật sư Chu, giờ tôi cũng muốn xin cô tư vấn.
Ông ấy đánh chết hai con lợn nhà tôi, đã không bồi thường cũng không xin lỗi, chúng tôi nên giải quyết thế nào?”
“Lợn nhà cô nổi điên làm bị thương người khác, vậy cô bồi thường thế nào?” Lục Hợp một bụng lửa giận, hơi thở đầy mùi hôi, ngực vẫn đau.
Phương Đình cau mày, bĩu môi: “Bị lợn đá hai cái không chết đâu.”
Lục Hợp lạnh băng: “Căn cứ Nguyên tắc chung của Luật dân sự và Trách nhiệm bồi thường thiệt hại, chăn nuôi động vật gây tổn hại cho người khác, người chăn nuôi động vật hoặc người quản lý phải chịu trách nhiệm dân sự.
Có nghĩa là nếu lợn cô nuôi làm bị thương người khác, cô phải bồi thường.
Nếu có tình tiết khác, cô còn có khả năng chịu trách nhiệm hình sự bao gồm cố ý gây thương tích, cố ý giết người, vô ý gây thương tích nặng, tử vong, vô ý gây nguy hiểm cho an toàn công cộng.”
“Anh không cần dọa tôi, khinh thường tôi không học hành mấy năm!” Phương Đình cũng tức giận, “Tôi có thể khống chế lũ thú vật này à, ai biết tại sao lợn lại đuổi theo mấy người.
Sao mấy người không tự hỏi sao lợn không đuổi luật sư Chu mà chỉ đuổi theo mấy người luật sư trong thành phố các người?”
Lục Hợp tức muốn hộc máu: “Đổ lỗi cho người bị hại.”
Phương Đình phớt lờ anh ta, lại hỏi Chu Chức Trừng: “Luật sư Chu, tôi hỏi bố chồng tôi đánh chết hai con lợi thì phải giải quyết sao?”
Chu Chức Trừng trấn an: “Đừng gấp, cô có ý kiến gì?”
Phương Đình: “Ông ấy phải đền tiền!”
“Không có chuyện đó!” Ông cụ trừng mắt, “Một xu cũng không cho cô, tên trên mộ bia cô còn chưa đổi mà còn muốn tôi đền tiền, nằm mơ đi!”
Phương Đình tức giận: “Tên thì liên quan gì? Là tôi nhầm sao? Là nguời khắc bia mộ nhầm, nếu ông thật sự thương cháu trai ông thì ông tự bỏ tiền làm cái bia mộ khác chẳng phải được rồi sao?”
“Tôi muốn cô trả tiền!” Ông cụ không nuốt trôi cơn giận này, “Muốn tôi trả tiền thì trên bia mộ con trai tôi không có tên cô.”
“Tôi là vợ anh ấy, mắc gì không có tên tôi?”
…
Hai người cãi cọ hồi lâu không kết quả, trưởng thôn và Chu Chức Trừng bảo hai người tách ra.
Chờ hai người đi rồi, trưởng thôn thở dài: “Thật ra chỉ cần lùi một bước là được, nhưng mà cứ phải tranh nhau vậy.
Không còn cách nào khác, chú tôi thật ra là không vui vì Phương Đình đã xem mắt, tái hôn nhanh quá, cảm thấy cô ấy có lỗi với con của ông.”
Chu Chức Trừng nghe vậy hơi nhíu mày.
Thôn trưởng không làm khó người khác: “Luật sư Chu, chuyện này trong thôn đã hòa giải lâu rồi mà không được.
Thôi, để chú tôi cứ như cô nói, không phục thì ra tòa mà kiện vậy.”
“Cũng chỉ đành vậy.” Chu Chức Trừng nhìn thời gian, hỏi trưởng thôn: “Lưu Cường có nhà không ạ?” Lưu Cường là người trộm gà của thím Trương.
“Có, để tôi dẫn mọi người đi.”
Mấy người bước vào sân nhà Lưu Cường, Chu Chức Trừng còn an ủi Giang Hướng Hoài: “Luật sư Giang, đừng lo, ở đây không có gà.”
Giang Hướng Hoài cười nhìn cô: “Bên chỗ thím Trương có phát hiện mới sao? Định dùng lý lẽ thuyết phục anh ta để anh ta đền tiền à?”
Chu Chức Trừng nghe, không thừa nhận mình nhạy cảm, chỉ cảm thấy như lời của anh có phần châm chọc, giống như quay lại trước kia làm việc dưới quyền anh, không chịu nổi nửa phần khiêu khích, cô lạnh lùng nói: “Luật sư Giang, lấy lý lẽ thuyết phục người? Anh là quá tin vào tài ăn nói của tôi hay tin tưởng vào nhân phẩm của người trộm gà này?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...