Không Kiểm Soát


Mẹ của tôi là một người tuy nghiêm khắc nhưng quan tâm đến tôi rất nhiều.

Có lẽ vì gia đình tôi làm nghề nhà giáo, lại có con khi tuổi đã cao nên cả hai người đều có cách quan tâm đến tôi như ông bà vậy.

Lưng chừng một năm trước, vì thời tiết khác biệt nên tôi bị dị ứng thời tiết nặng đến nổi cả người lâng lâng tầm một tuần trời.

Dạo đấy dịch bệnh bùng phát, lại thêm cả việc nhà tôi vừa chuyển đến Đà Nẵng nên việc đến bệnh viện cũng tốn kha khá tiền của bố mẹ.

Tôi còn nhớ khi nằm trong vòng tay mềm mại đấy, tôi thầm cảm ơn vì bản thân thực sự đã được sinh ra trong hạnh phúc.

Còn hiện tại...!Căn tin là nơi đông người, hơn hết nữa nơi đây chủ yếu dành cho học sinh.

Bọn tôi ai nấy đều mặc áo dài lẫn đồng phục, việc xuất hiện ở nơi này với áo blouse trắng như thể con chim trắng duy nhất giữa đàn quạ vậy.

Ngay khi tôi vừa quay lưng, Phí Thanh Châu mang khẩu trang cột tóc cao đang cầm điện thoại của tôi nhỏ nhẹ đối lại người mà chị ta gọi là cô.

Ngay khi nhìn thấy bộ dạng điềm tĩnh chỉnh kính của Thanh Châu, trong đầu tôi bỗng hiện lên từng hình ảnh quen thuộc đến lạ.

Ngay lúc này, tôi dường như có thể hình dung được dưới lớp khẩu trang Phí Thanh Châu đang nở nụ cười dửng dưng như thế nào.

" Được rồi được rồi, chẳng qua là không báo trước.

Hai người cũng đã hết thời hạn chăm sóc từ một năm trước, hiện tại nên trao lại món đồ cho chủ nhân của nó rồi đúng không?" Phí Thanh Châu ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng xoa xoa khóe mi ươn ướt của tôi.

Chị ta dừng một lúc yên lặng sau đấy lại bật cười, giọng điệu càng ngày càng trầm bổng lạ lùng.

Thứ mà tôi liên tưởng được lúc này chính là khi nhện độc giăng lướt rồi ngồi nhìn con mồi của mình quằn quại trong chất độc đến chết mới xơi tái nó.


"Chú à, chú quên họ Phí của chú từ 5 năm trước đã bị ông nội tước đi rồi sao? Trễ giờ mất rồi, vậy nhé ông Võ Anh Minh." Mặc kệ tôi ở bên cạnh luống cuống vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Phí Thanh Châu một tay dắt tôi rời khỏi căn tin trong ánh nhìn của mọi người.

Tôi không biết lí do Phí Thanh Châu xuất hiện tại trường của tôi, nhưng rõ ràng là chị ta không hề có ý tốt.

Nhất là khi cuộc đối thoại giữa chị ta và ba tôi như hai người bề trên vậy.

"Chị rốt cuộc muốn làm gì? Chị làm gì ba mẹ của tôi!" Tôi vùng tay ra ngay sau khi hai người bọn tôi đến cửa sau của hội trường.

Hiện tại tông giọng của tôi cũng chẳng thể kìm nén nổi nữa, nhất là khi tôi là người duy nhất không biết gì về chuyện của bản thân.

"Suỵt.

Bé con, nếu em ngoan ngoãn ngồi ở khán đài đợi tôi thì tôi sẽ cho em biết khi tôi xong việc" Phí Thanh Châu chặn môi của tôi bằng ngón trỏ của chị ta trong khi áp sát tôi ở chân cầu thang sân khấu.

Từ nơi chúng tôi đang đứng, tôi có thể nghe thấy được âm thanh nhốn nháo của học sinh lẫn người dẫn chương trình hiện tại.

Vì tôi không biết gì về sự kiện này, nên hiện tại tôi cũng không biết gì về nó.

Không còn cách nào khác ngoài việc nghe lời để đạt được mục đích.

"Ngoan lắm, tôi nuôi em không lỗ."
Nói rồi Phí Thanh Châu đặt tôi lên dàn ghế sofa êm ái bên trong hậu đài để chuẩn bị mic lẫn tai nghe khi lên thuyết giảng.

Đây là lần đầu tiên tôi dự những buổi thuyết giảng của trường, không thể không nói việc Phí Thanh Châu xuất hiện giữa một dàn giáo sư lão làng như thể hồ nước giữa sa mạc vậy.

"Xin chào các bạn học sinh, tôi là Phí Thanh Châu tiến sĩ ngành di truyền học và cũng là người truyền cảm hứng của các bạn hôm nay."
Âm thanh ồn ào của đám đông dừng hẳn lại khi bọn họ thấy một nữ tiến sĩ cao cao bước lên sân khấu.

Tiếng vỗ tay cùng tiếng hò hét vang lên khắp khán phòng, có lẽ đây là lần đầu tiên thầy cô cùng các anh chị ban sự kiện chứng kiến việc học sinh hứng thú đến như vậy.


Ngay cả tôi cũng không ngờ Phí Thanh Châu lại có sức ảnh hưởng đám đông lớn như thế dù biết cô ta luôn là người nổi bật nhất trong biển người.

....
"Và đến đây, có ai muốn đặt câu hỏi cho tôi không?"
Sân khấu hiện tại ánh sáng đều tập trung tại nơi Phí Thanh Châu đứng.

Chuyện học hành của chị ta tôi cũng mờ mờ biết được nhưng hôm nay có lẽ là lần đầu tiên nghe nó một cách rõ ràng nhất.

Gia đình họ Phí có truyền thống ngành y, nhưng từ đời ông nội của Phí Thanh Châu đã chuyển hẳn sang nghiên cứu về di truyền học.

Sau đấy là câu chuyện đi học của một vị tiểu thư gia giáo, đó là những gì tôi có thể đúc kết được khi đứng ngồi không yên về chuyện của bố mẹ tôi.

Hiện tại đến số điện thoại của bọn họ cũng không gọi vào được nữa.

"Tiến sĩ, nếu như tiến sĩ bị mất đồ thì tiến sĩ sẽ làm gì ạ?" Nam sinh đứng lên gãi đầu mở màn bằng một câu hỏi ngây ngô khiến cả hội trường cười phá lên.

"Tôi sẽ không bao giờ làm mất đồ của mình.

Tôi giữ đồ khá kỹ đấy.

Còn nếu mất rồi thì có người từng nói với tôi rằng "Đồ vật khi rời xa chủ nhân sẽ không có quyền được hạnh phúc."'
" Tiến sĩ di truyền học có thể làm được gì ạ?" Giọng nam rụt rè từ khu bên trái vang lên trong micro.

"Câu hỏi thú vị đấy.

Làm được gì còn tùy vào mức độ điên của các bạn." Người phụ nữ trẻ tuổi đáp trả lại cậu bạn bằng tông giọng nửa đùa nửa thật.


Không chỉ trong hậu đài, mà ngay cả phía khán giả bên dưới cũng đang xôn xao vì câu trả lời không thể ngờ.

"V-Vậy...!tiến sĩ có...!điên không ạ?"
"Tôi...? Theo các bạn tôi có điên hay không?" Từ người trả lời, Phí Thanh Châu trở thành người đặt câu hỏi khiến cả căn phòng bật cười vui vẻ.

Ban tổ chức từ cũng nhanh chóng chuyển micro đến một học sinh khác trong khán phòng tránh làm lỡ thời gian của chương trình.

"Tiến sĩ, không biết khoa học có thể làm một con người yêu say đắm một người nào đấy không rời được không?" Tôi nhận ra giọng nói này.

Người đặt câu hỏi là Bùi Minh Khuê.

" Có thể." Khác với dự tính của tôi, Phí Thanh Châu trả lời rất ngắn gọn xúc tích.

"Vậy...!vụ việc án mạng 20 sinh viên mới đây, người ta đã xác định nguyên nhân chết là vì bị kích điện đến teo não.

Không biết chuyện này người bình thường có thể làm ra không ạ?"
"Không thể.

Nếu như người bình thường thì chỉ có thể làm điện giật mà chết thôi.

Em biết không? Điên là một phần trong khoa học, mà người điên và thiên tài chỉ cách nhau một bước chân."
"Vậy...!nếu như bố mẹ là nhà khoa học điên, vậy thì con cái có trở nên như vậy hay không? Em lo..." Đến đây tôi dường như ngày càng không hiểu bọn họ đang còn trao đổi về chuyện gì.

Việc Bùi Minh Khuê nhận được thời gian hỏi dài như vậy, người duy nhất thấy lạ chỉ có một mình tôi.

"Câu hỏi có vẻ không bắt nguồn từ tò mò đâu nhỉ? Tôi nghĩ là...!còn tùy vào việc con cái coi bố mẹ mình là gì nữa đúng không? Ví dụ như là tấm gương sáng để soi thì làm sao gương sáng có thể phản chiếu được hình ảnh không có thực đây?"
Lời của Phí Thanh Châu khiến cả hội trường phát lặng, ngay cả tôi cũng vậy.

Màn hình điện thoại của tôi vào ngay lúc này là tin nhắn của nhóm lớp liên tục hiển trị trên thanh thông báo.

Ngay cả tin nhắn riêng cũng bị spam không hồi kết bởi một đoạn link giống hệt nhau.


Khi tôi vừa chạm vào thì dòng chữ "Đã tìm thấy hung thủ của vụ thảm sát 20 sinh viên.

Hung thủ là ông Võ Anh Minh cùng bà Võ Thanh Xuân.." đập thẳng vào mắt tôi.

"Cái...!cái gì thế này..." Võ Huỳnh Như ngã khụy ra sàn trong sự bất ngờ của nhân viên trong hậu trường.

Bọn họ lúc này vốn dĩ không biết cô là ai, cũng không biết thế giới đang đổi thay như thế nào hiện tại.

Có lẽ cũng vì như vậy mà sự nhiệt tình hỏi han có nửa phân là thật.

"Em mệt rồi à? Về nhé? Tôi không lên sân khấu đợt cuối cùng, đổi người đi." Phí Thanh Châu xen vào đám người vây quanh Võ Huỳnh Như một tay bế bổng cô bé lên trong sự chứng kiến của mọi người.

Cơ thể Huỳnh Như mềm nhũn nhẹ tênh như gối ôm vậy, thứ mà Thanh Châu rất thích khi ôm bé con của cô.

"Chị biết rồi phải không? Chuyện của bố mẹ tôi." Tôi thẫn thờ bấu lấy vai chị ta gằn giọng nói từng chữ một trong bất lực.

"Chị còn muốn điều gì từ tôi? Tôi còn gì cho chị lấy? Thậm chí...!thậm chí đến cả lần rụng trứng đầu tiên của tôi cũng thuộc về chị!" Tôi biết đây là xe riêng của Phí Thanh Châu, việc tôi gào lên bất cứ thứ gì người c
hịu thiệt mãi mãi đều là tôi chỉ là danh dự của tôi vơi đi nhiều hay ít.

"Bé con em có nên suy nghĩ vì sao bản thân lại ra nông nổi này không?" Phí Thanh Châu mân mê tai tháo khẩu trang của tôi để nhìn rõ mồn một biểu cảm đay nghiến.

Trong ánh nhìn thỏa mãn của chị ta ghê tởm đến mức buồn nôn.

Ánh nhìn rà quét toàn bộ ngóc ngách trên cơ thể đối phương như ăn tươi nuốt sống.

Tôi nuốt từng ngụm nước bọt dần dần điều chỉnh hô hấp của bản thân.

Tôi hiểu quy luật của Thanh Châu, nếu muốn được cưng chiều thì phải ngoan ngoãn.

"Đồ vật...khi rời xa chủ nhân...!sẽ không có quyền được hạnh phúc..."
_End chương 7
@Manyel.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận