NHÀ TRẮNG
Khi Harvath và Lawlor được đưa vào phòng Bầu Dục, tổng thống Rut, đứng dậy và đi vòng ra chỗ bàn đặc biệt, lại là lời khen của tổng thống và lúc này anh càng thấy bối rối hơn. Hoạt động ở thành phố New York thất bại. Vì vậy, rất nhiều người phải chết trong đó có cả người bạn thân nhất của anh. Dù vậy Harvath và cả đội vẫn cố gắng để hạ hầu hết những tên khủng bố liên quan tới kế hoạch này, họ đã chơi bẫy lừa. Với anh điều đó chẳng có gì lấy làm tự hào.
Anh đáp lại tổng thống bằng lời “cảm ơn” và yên lặng lắng nghe ông.
“Scot, anh là một trong những tài sản quốc gia vĩ đại nhất trong cuộc chiến chống khủng bố. Tôi không muốn anh nghi ngờ, dù chỉ trong giây lát, về việc những cống hiến của anh sẽ được đánh giá cao thế nào. Tôi biết quá rõ rằng những gì anh đã làm có thể là công việc thầm lặng, vì vậy, một lần nữa tôi xin cảm ơn anh.”
Harvath có linh cảm xấu rằng những lời khen ngợi này sẽ đi đến một nhiệm vụ mới. Anh có thể cảm nhận được một kế hoạch khác sắp tung ra. Chẳng phải chờ đợi lâu. Jack Rut nhìn thẳng vào mắt anh và nhấn mạnh, “Chúng ta đã biết nhau vài năm và tôi cũng luôn luôn thẳng thắn với anh.”
Harvath gật đầu, “Vâng, thưa ngài.”
“Thường thì ngược lại với lời khuyên của các cố vấn, tôi đã nói với anh về một viễn cảnh lớn, vì tôi muốn anh hiểu vai trò của mình trong đó và vì sao anh được giao làm một số việc nhất định.”
“Còn nữa tôi làm vậy vì tôi biết có thể tin tưởng vào anh. Còn bây giờ, tôi đề nghị anh hãy tin tưởng ở tôi.”
Tổng thống ngừng lại trong giây lát như thể cố gắng đọc suy nghĩ của Harvath. Nét mặt của viên đặc vụ chống khủng bố thật khó hiểu, buộc ông phải hỏi, “Anh có làm vậy được không? Anh có tin tưởng ở tôi không?”
Harvath biết, câu trả lời đúng ý ngài tổng thống chỉ có thể là, “Vâng, thưa ngài tổng thống, tất nhiên là tôi có thể tin tưởng ngài rồi”, nhưng miệng anh lại không thốt ra những lời như vậy. “Thưa ngài, tin tưởng ngài ở vấn đề gì ạ?”
Đó không phải câu trả lời ngài tổng thống muốn nghe, nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Có một lý do tại sao Scot lại từng làm được những việc giỏi như vậy. Anh chẳng phải người dễ thuyết phục, cũng chẳng phải người khó thắng.
“Tôi muốn anh làm một việc. Tôi biết là anh sẽ không thích, nhưng tôi cần anh ở bên tôi.”
Chuông báo thức của Harvath bắt đầu kêu. Anh chậm rãi gật đầu, khuyến khích ngài tổng thống tiếp tục.
“Tôi muốn anh hãy để chúng tôi truy tìm tay súng đã bắn Tracy.”
Tổng thống không cho anh được trả lời có đồng ý hay không. Tuy nhiên, Harvath không hề có ý định để mình bị loại ra ngoài cuộc chơi. Thận trọng trong từng lời nói và ngữ điệu, anh lên tiếng: “Tôi xin lỗi, thưa ngài tổng thống, tôi không hiểu.”
Ngài Rut không hề đổi giọng. “Có, anh có hiểu đấy chứ. Tôi đang đề nghị anh đứng ngoài sự việc này.”
Như mọi khi, Harvath không khách khí, ngoại giao. Nhìn thẳng vào mắt ngài tổng thống, anh hỏi, “Tại sao ạ?”
Là tổng thống Mỹ, ngài Jack Rut không phải giải thích cho bất kỳ ai, nói gì đến Scot Harvath. Ông cũng không cần phải gặp mặt anh lần này, nhưng như ông đã nói, ông cảm thấy đất nước đã nợ Harvath một món nợ lớn – không chỉ vì những gì anh đã làm ở New Yorrk, rồi sau đó ở Gibealtar, mà còn nhiều việc khác nữa.
Hơn nữa, Harvath đã từng cứu mạng ngài tổng thống cũng như con gái ông. Anh xứng đáng được giải thích rõ hơn và Rut biết rất rõ. Nhưng tổng thống không thể nói với anh. “Ở đây có nhiều lực lượng đang làm nhiệm vụ và tôi không thể tự do nói chuyện, dù là với anh,” ông né tránh.
“Tôi đánh giá rất cao, thưa ngài tổng thống, nhưng đây không phải là một hành động khủng bố ngẫu nhiên. Cho dù là ai, đó cũng là việc cá nhân. Máu trên cửa nhà tôi, cái vỏ hộp, lời nhắn – kẻ nào đó đang khiêu khích tôi.”
“Và tôi đã cho bố trí một đội để lo việc này.”
Harvath cố giữ bình tĩnh. “Thưa ngài tổng thống, tôi biết ngài đã có FBI làm việc ngày đêm, nhưng cho dù có giỏi đến đâu đi nữa, họ cũng không phải là cơ quan chuyên trách trong việc này.”
“Scot, anh hãy nghe đây,” ngài tổng thống tiếp tục.
“Tôi không hề có ý thiếu tôn trọng nhưng theo đánh giá của chúng tôi đây là tên sát thủ chuyên nghiệp, có thể liên quan tới một tổ chức khủng bố lớn. Nếu muốn bắt hắn những người theo dõi phải hiểu được suy nghĩ của hắn. Họ phải có khả năng suy nghĩ như hắn và FBI không thể làm được điều đó.”
“Những người tôi đã giao việc này có thể đấy. Tôi hứa với anh. Họ sẽ tìm ra hắn.”
“Thưa ngài tổng thống, tên này đã bắn Tracy vào đầu. Các bác sĩ cho biết, thật kỳ diệu là cô ấy không bị chết. Nhưng cô ấy nằm hôn mê ở đó và có thể chẳng bao giờ tỉnh được trên hết đó là lỗi của tôi – tất cả là lỗi của tôi. Tôi có trách nhiệm phải tìm ra ai đã làm việc này. Ngài phải cho tôi vào cuộc.”
Rut có vẻ lo lắng. “Scot, tôi không thể bị áp lực về việc nó quan trọng tới mức để anh tin tôi.”
“Và tôi cần ngài tin tôi, thưa ngài tổng thống. Xin đừng loại tôi ra khỏi cuộc chơi. Dù là ai được ngài giao nhiệm vụ tôi có thể giúp họ.”
“Không, anh không thể,” Rut rướn người trên ghế trả lời. Đó là dấu hiệu rõ ràng rằng cuộc gặp gỡ của họ thế là kết thúc.
Buộc phải đứng dậy, Harvath nhắc lại: “Xin ngài đừng đẩy tôi ra khỏi sự việc này.”
“Tôi rất tiếc,” tổng thống trả lời và giơ tay ra.
Theo phản xạ, Harvath nắm lấy. Rut để tay trái của mình lên trên hai bàn tay của họ và nói: “Điều tốt nhất bây giờ anh có thể làm cho Tracy là hãy ở bên cô ấy. Chúng tôi sẽ tìm ra chân tướng sự việc, tôi hứa với anh.”
Dần thay vào cú sốc của Harvath là cảm giác tức giận đang trào dâng. Nhưng chưa kịp nói gì thì Gary Lawlor đã cám ơn tổng thống và đẩy Harvath ra khỏi Phòng Bầu dục.
Khi cánh cửa khép lại phía sau lưng những vị khách, cửa phòng nghiên cứu của tổng thống mở ra, một người đàn ông cao, tóc màu xám, trạc tuổi năm mươi, giám đốc Cơ quan Tình báo Trung ương, James Vaile, bước vào Văn phòng Bầu dục.
Rut nhìn ông ta. “Anh nghĩ sao? Anh ta sẽ hợp tác chứ?”
Ông Vaile nhìn chăm chăm vào cánh cửa nơi Scot Harvath vừa bước qua và nghĩ về câu hỏi của ngài tổng thống. Cuối cùng, ông nói: “Nếu anh ta không hợp tác, chúng ta sẽ gặp nhiều rắc rối đấy.”
“Tốt, tôi vừa hứa với anh ta rằng người của anh sẽ giải quyết vụ này.”
“Chắc chắn rồi. Họ có rất nhiều kinh nghiệm với những vụ việc thế này ở nước ngoài. Họ biết phải làm gì.”
“Nên như vậy,” ngài tổng thống vừa trả lời vừa chuẩn bị để có chỉ thị. “Chúng ta không thể để Harvath dính vào vụ này. Rủi ro quá cao.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...