Mùa đông năm đó cực kỳ lạnh, đảo mắt đã đến Tết.
Đây là năm đầu tiên của Giang Tiểu Nhạc ở thành phố H, tuy thành phố nhỏ nhưng hương vị Tết vẫn rất đậm đà, ngay cả khu Tây vừa bẩn thỉu vừa hỗn loạn này cũng treo đèn lồng đỏ rất có không khí Tết.
Giang Tiểu Nhạc không thích Tết. Người trên đường ít đến đáng thương, tựa như đàn chim mỏi mệt bay hết về rừng, chỉ còn lác đác vài người như cô hồn dã quỷ lởn vởn.
Nhà nhà sáng đèn, ngoài đường càng thêm hoang vắng lạnh lẽo.
Giang Tiểu Nhạc vô thức muốn đi tìm Trần Thúc. Anh không còn cự tuyệt cậu từ ngoài cửa như trước mà thỉnh thoảng sẽ giữ Giang Tiểu Nhạc lại ngủ một giấc, nhưng anh không thích Giang Tiểu Nhạc ôm mình ngủ.
Hai cánh tay tên nhóc kia nhỏ gầy mà không biết lấy đâu ra sức lực ôm chặt cực kỳ, khi ngủ say còn vùi đầu vào cổ anh đầy vẻ tin cậy làm Trần Thúc hết sức đau đầu.
Ngày Tết hôm đó Giang Tiểu Nhạc lại đi tìm Trần Thúc, anh vừa hút thuốc bên cửa sổ vừa nói: "Đừng mơ nữa, mấy ngày nay ông nghỉ ngơi, có tiền cũng không tiếp."
Giang Tiểu Nhạc sửng sốt nhìn Trần Thúc.
Trên mặt Trần Thúc không có biểu cảm gì, khuôn mặt trắng nõn, môi mỏng, đôi mắt đào hoa lúng liếng, khi không cười lại lộ ra vẻ lạnh lùng mỉa mai.
Giang Tiểu Nhạc chưa từng nghe bán thân còn nghỉ ngơi, cậu nghĩ ngợi rồi nói: "Tôi không quấy rầy anh đâu."
Trần Thúc gác một tay lên bệ cửa sổ, năm ngón tay thon dài cầm điếu thuốc: "Đã bảo không tiếp rồi mà, đóng cửa, đóng cửa hiểu không? Tên nhóc cậu đừng bám theo tôi nữa."
Giang Tiểu Nhạc mím môi một cái rồi quay đầu đi. Đến cuối hẻm lại nhịn không được ngoái nhìn, Trần Thúc gầy gò mảnh khảnh như thể chỉ cần gió thổi qua sẽ lập tức gãy gục trong ngày đông lạnh thấu xương này.
Giang Tiểu Nhạc trở về nhà máy bỏ hoang, Chu Lương và mấy thiếu niên đang quây quần bên nồi lẩu.
Trên bếp lò đơn sơ, nồi canh sôi sùng sục làm cả phòng tràn ngập mùi lẩu nóng hổi. Giang Tiểu Nhạc chậm rãi ngồi xuống, Chu Lương huých cậu hỏi với vẻ mờ ám: "Sao, Trần Thúc ngó lơ mày rồi hả?"
Khu Tây rồng rắn lẫn lộn không có gì là bí mật nên bọn họ đều biết chuyện Giang Tiểu Nhạc đi tìm Trần Thúc.
Giang Tiểu Nhạc chỉ nhìn hắn một cái chứ không lên tiếng.
Chu Lương nói: "Mày cứ mãi tìm Trần Thúc làm gì, nếu thích đàn ông thì ở đây thiếu gì người đẹp hơn Trần Thúc, còn trẻ trung tốt tính hơn anh ta nhiều."
Giang Tiểu Nhạc không nói một lời.
Đột nhiên Chu Lương kề vào tai cậu nói: "Hay là Trần Thúc rất giỏi chuyện kia?"
Giang Tiểu Nhạc hờ hững nhìn hắn, Chu Lương xua tay cười mỉa: "Bọn họ đều nói thế mà."
"Ăn lẩu, ăn lẩu đi."
Mấy người cùng ăn rồi khui mấy lon bia, Giang Tiểu Nhạc bị Chu Lương nói khích cũng uống một hớp.
Chu Lương cười hì hì hỏi cậu: "Ngon không?"
Giang Tiểu Nhạc nói: "Không ngon."
Đám người cười vang, đều là thiếu niên choai choai chưa lớn, bọn họ hò hét: "Uống đi, làm gì có đàn ông nào không biết uống rượu chứ!"
Giang Tiểu Nhạc lại uống một ngụm, bất tri bất giác lon bia đã cạn tới đáy, mặt cậu đỏ rần.
"Hai ngày trước anh Triệu tìm tao," Chu Lương nói, "Hắn hỏi tao muốn phát tài không? Còn nói có thể dẫn tụi mình đi kiếm tiền nữa."
Anh Triệu là Triệu Tứ, Giang Tiểu Nhạc từng nghe nói hắn theo chân đám giang hồ khu Tây bảo kê cho mấy quán bar, tiệm làm tóc và sòng bạc ở thành phố H.
Chu Lương hỏi: "Tụi bây nghĩ sao?"
Mấy người liếc nhau có chút dao động, Chu Lương nói: "Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chừng nào tụi mình mới ngóc đầu lên nổi? Tiểu Nhạc, mày thấy sao?"
Giang Tiểu Nhạc uống hết một lon bia nên phản ứng chậm chạp, nửa ngày sau mới nhìn sang Chu Lương, hắn lập tức vui vẻ đưa tay bóp má Giang Tiểu Nhạc, "Không phải chứ huynh đệ, mới một lon đã say rồi à?"
Giang Tiểu Nhạc nhíu chặt mày đẩy hắn ra: "Đừng đụng vào tao."
Chu Lương đang định nói tiếp thì chợt nghe một người lắp bắp: "Anh Lương, em, em không theo được đâu."
Hắn ấp úng nói: "Em gọi điện cho bố mẹ em rồi, chắc mấy ngày nữa phải về nhà thôi."
Trong số họ có người không có nhà để về, cũng có người bỏ nhà ra đi.
Chu Lương im lặng hồi lâu rồi cầm lon bia đụng vào tay đối phương nói: "Về đi, về rồi chúng ta đường ai nấy đi, sau này khỏi gặp lại nữa."
Thiếu niên sững sờ nhìn hắn, hai mắt đỏ lên, "Anh Lương......"
Giang Tiểu Nhạc nhìn bọn họ, tay cầm lon bia, vừa bóp nhẹ thì lon bia lập tức móp méo.
Chu Lương cười khẩy: "Đây không phải tin vui à, khóc cái quái gì. Nào, cạn ly!"
Mấy lon bia cụng vào nhau, Giang Tiểu Nhạc cũng làm theo, cậu nhìn bọn họ vô tư đùa giỡn, không hiểu sao lại mơ màng nhớ tới Trần Thúc.
Trần Thúc đang làm gì?
Anh đang ngủ sao? Sao anh không về nhà, anh cũng không có nhà để về ư?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...