Trần Thúc được Giang Tiểu Nhạc bế về giường, bắn xong cậu cũng không nỡ rút ra mà cứ thế ôm anh, thấy vật kia xìu xuống sắp tuột ra thì lại đút vào.
Bắp đùi Trần Thúc dính đầy chất lỏng nhờn nhẫy, anh bất mãn nhíu mày, vừa mở miệng đã bị Giang Tiểu Nhạc chặn lại, môi lưỡi bị cậu liếm tới liếm lui như chó con, chỉ mới đi mấy bước Giang Tiểu Nhạc lại cương cứng.
Trần Thúc nằm trên giường, lỗ nhỏ trống rỗng ngứa ngáy, nhớ đến khoái cảm khi thiếu niên cắm bên trong thì liếm môi một cái, vô thức nhìn Giang Tiểu Nhạc rồi đưa tay vuốt ve dương v*t mình.
Giang Tiểu Nhạc ném áo mưa ướt sũng vào thùng rác, vừa quay đầu lại thì thấy Trần Thúc híp mắt nhìn mình, dương v*t phía dưới vểnh lên, gò má đỏ bừng đầy vẻ gợi cảm. Yết hầu Giang Tiểu Nhạc nhấp nhô, nhịn không được chồm tới hôn anh, vật cứng ngắc kia chĩa vào lỗ nhỏ khép mở, Trần Thúc thở dốc nói, "Đeo bao đi......"
Giang Tiểu Nhạc cụp mắt nhìn Trần Thúc, nghịch ngợm ưỡn lưng chọc chọc lỗ nhỏ rồi nói: "Không muốn đeo."
Trần Thúc rên rỉ nhìn Giang Tiểu Nhạc, cậu cọ xát chóp mũi anh, nhỏ giọng nói: "Không đeo được không? Trần Thúc à."
Trần Thúc không thể làm gì khác, vừa làu bàu mắng ranh con vừa banh chân ra, Giang Tiểu Nhạc vuốt ve bắp đùi anh rồi đâm lút cán, thở hổn hển nói: "Trần Thúc, em yêu anh."
Hai chân Trần Thúc kéo căng, ôm vòng eo săn chắc mạnh mẽ của thiếu niên, đôi mắt đỏ bừng vì dục vọng.
Giang Tiểu Nhạc đang tuổi trẻ sung sức, vừa ăn mặn nên không biết kiềm chế là gì, hệt như sói con đói bụng lâu năm muốn ăn sạch Trần Thúc.
Trần Thúc bắn mấy lần quả thực chịu không nổi, nhưng trong mắt Giang Tiểu Nhạc vẫn tràn ngập dục vọng, mồ hôi chảy dọc cằm nhỏ xuống người anh.
Trần Thúc nhìn cậu một lúc lâu, Giang Tiểu Nhạc cúi xuống hôn anh, Trần Thúc nắm tay cậu sờ bụng mình, hễ Giang Tiểu Nhạc đâm một cái thì vùng bụng phẳng lì của anh lại gồ lên.
Tiếng thở dốc của Giang Tiểu Nhạc chợt trở nên nặng nề, trìu mến xoa eo anh rồi trầm thấp gọi anh một tiếng, Trần Thúc mơ màng hỏi: "Đâm sâu như vậy là muốn anh sinh chó con cho em đúng không?"
Giang Tiểu Nhạc khựng lại, đột nhiên đâm sâu hơn làm Trần Thúc phát ra tiếng rên rỉ cao vút, "Anh muốn sinh cho em à?"
Trần Thúc trêu chọc: "Ông xã hôn anh một cái đi, anh sẽ sinh ngay cho em."
Một câu ông xã trên giường kích thích hơn nhiều so với lúc dưới giường, hơi thở Giang Tiểu Nhạc trì trệ, điên cuồng cắn môi Trần Thúc, phía dưới đưa đẩy vừa nhanh vừa mạnh như muốn chịch chết anh.
Khi Giang Tiểu Nhạc bắn vào trong thì Trần Thúc cũng lên đỉnh một lần, mồ hôi hai người chảy ròng ròng, Giang Tiểu Nhạc hôn cằm anh, hôn cổ anh, bàn tay mơn trớn hông eo.
Chất lỏng trào ra khỏi lỗ nhỏ, Giang Tiểu Nhạc nhét hai ngón tay vào chặn lại.
Trần Thúc hỏi: "Sao, muốn anh sinh cho em thật đấy à?"
Giang Tiểu Nhạc nói ngay chẳng chút nghĩ ngợi: "Không muốn."
Cậu xoay người nằm đè lên lưng Trần Thúc, hôn từ vai đến lưng rồi lại hôn hõm eo, đột nhiên đưa tay quất mông anh một cái, Trần Thúc giật mình kêu lên, "Giang Tiểu Nhạc?"
Giang Tiểu Nhạc xoa mông anh rồi đánh thêm cái nữa, cậu nhìn chằm chằm lỗ nhỏ trào ra dịch trắng, lơ đãng nói: "Đừng gọi Giang Tiểu Nhạc."
Trần Thúc tức quá hóa cười, "Ranh con."
Giang Tiểu Nhạc nhìn anh rồi quất thêm hai cái làm mông anh đỏ bừng nóng rát, Trần Thúc thẹn quá hoá giận giơ chân đá Giang Tiểu Nhạc nhưng lại bị cậu nắm cổ chân hôn một cái. Hình như Giang Tiểu Nhạc đột nhiên nảy sinh hứng thú với mông anh nên nắm chặt mông thịt xoa bóp, còn móc tinh dịch ra khỏi lỗ hậu khiến mông anh cực kỳ dâm mỹ.
Trần Thúc không ngờ sẽ bị Giang Tiểu Nhạc đè ra nghịch mông như vậy nên xấu hổ không chịu nổi, vẻ ung dung thường ngày biến mất sạch, khi cậu nhịn không được đâm vào lại thì hai chân anh run rẩy, bị khoái cảm làm cho xụi lơ.
Lúc lên đỉnh hai mắt Trần Thúc đỏ bừng, ôm Giang Tiểu Nhạc gọi ông xã mấy lần, trong lúc mụ mẫm nghe thấy thiếu niên kề vào tai mình gọi một tiếng vợ, giọng nói trầm thấp xen lẫn chút ngượng ngùng.
Giang Tiểu Nhạc giày vò hồi lâu mới thỏa mãn.
Thân thể nhờn nhẫy của hai người kề sát nhau, Trần Thúc hơi buồn ngủ, không hiểu sao nhớ lại lúc ở khu Tây, suýt nữa Giang Tiểu Nhạc đã theo Triệu Tứ bước vào con đường không thể quay lại.
Anh mở miệng, giọng nói khàn khàn, "Giang Tiểu Nhạc."
Giang Tiểu Nhạc nghiêng đầu hôn trán anh, chân cũng gác lên người anh, "Ừm?"
Trần Thúc nói: "Nếu lúc đó anh không cản em lại thì em sẽ đi thật à?"
Giang Tiểu Nhạc sửng sốt một hồi mới hiểu ra, cậu trầm mặc giây lát rồi nói: "Dạ."
Trần Thúc hừ khẽ một tiếng rồi đưa tay vỗ đầu Giang Tiểu Nhạc, cậu dụi vào lòng bàn tay anh, cả người càng kề sát hơn.
Giang Tiểu Nhạc bình tĩnh nghĩ lúc đó mình thật sự muốn đi buôn ma túy, hoàn toàn không quan tâm thứ đang chờ mình là đường xuống suối vàng hay là vực sâu tội lỗi.
Nếu cậu xuống địa ngục thì nhất định sẽ kéo Trần Thúc theo, nếu anh không cần cậu, căm ghét cậu thì cậu sẽ tìm một căn phòng nhỏ nhốt anh lại vĩnh viễn.
Cậu sẽ không buông tha Trần Thúc đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...