Mở tiệm cũng không phải chuyện đơn giản, Giang Tiểu Nhạc nghỉ việc giao đồ ăn, sau đó hai người bắt đầu chuyên tâm học cách pha chế các loại trà sữa.
Giang Tiểu Nhạc thích ăn đồ ngọt nhưng sau một thời gian dài nếm trà sữa đã phát ngấy, thậm chí uống vào còn có cảm giác khủng hoảng.
Trần Thúc rất thích cơ bụng Giang Tiểu Nhạc, mỗi khi ôm cậu đều kìm lòng không đặng đưa tay vuốt ve.
Giang Tiểu Nhạc không khỏi hoài nghi họ chưa mở tiệm mà cơ bụng mình đã bị trà sữa từng bước xâm chiếm.
Mấy ngày sau, Giang Tiểu Nhạc có thêm một công việc mới: Tập thể dục. Sau khi Trần Thúc biết chuyện thì cười ngặt nghẽo, Giang Tiểu Nhạc mím môi, bị cười làm cậu xấu hổ, đè Trần Thúc ra bịt miệng anh lại rồi lầm bầm: "Có gì đáng cười chứ!"
Trần Thúc lúng búng nói: "Không cười nữa."
Anh vừa mở miệng thì khí nóng phả vào lòng bàn tay cậu, đầu ngón tay Giang Tiểu Nhạc run lên, bất động nhìn chằm chằm Trần Thúc. Anh luồn tay dưới áo vuốt ve cơ bụng săn chắc của thiếu niên rồi mơn trớn da thịt, thân thể Giang Tiểu Nhạc lập tức căng cứng, lộ ra vẻ bừng bừng phấn chấn.
Trần Thúc nhìn Giang Tiểu Nhạc rồi thè lưỡi liếm tay cậu, lông mi Giang Tiểu Nhạc run rẩy, bàn tay vốn phải buông ra lại càng bịt chặt hơn, lòng bàn tay tham lam đè ép đôi môi mềm mại của Trần Thúc.
Trần Thúc khó thở, vừa định bảo Giang Tiểu Nhạc đứng dậy thì cậu cúi đầu hôn lên mắt anh.
Hôn một cái, lại thêm cái nữa.
Yết hầu Trần Thúc nhấp nhô, kéo tay Giang Tiểu Nhạc xuống rồi ngẩng đầu hôn lên môi cậu, khi răng môi chạm nhau, Trần Thúc nói: "Giang Tiểu Nhạc, anh lớn hơn em rất nhiều tuổi, khi em ba mươi thì anh bốn mươi rồi, mấy năm sau sẽ có tóc bạc, còn có nếp nhăn nữa."
Giang Tiểu Nhạc không hề suy nghĩ mà nói ngay: "Em vẫn cứ thích anh."
Trần Thúc cười véo bụng cậu rồi cười trêu: "Vậy em còn sợ gì nữa. Lần đầu tụi mình gặp nhau, em nhếch nhác như vậy mà anh vẫn nhìn, giờ có thể không thích em được sao?"
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc: "Anh thích em không?"
Trần Thúc hôn chụt lên môi cậu rồi thấp giọng cười nói: "Thích, thích muốn chết."
Giang Tiểu Nhạc vừa lòng thỏa ý nói: "Trần Thúc, anh phải thích em nhiều hơn, chỉ thích mình em thôi."
Khi trang trí quán trà sữa, hai người cùng đến xem, thợ trang trí gọi Trần Thúc là ông chủ, còn Giang Tiểu Nhạc là ông chủ nhỏ.
Giang Tiểu Nhạc không vui lắm.
Có ngày Trần Thúc và Giang Tiểu Nhạc ở lại quán lâu nên ăn cơm chung với đám thợ, trong lúc ăn bọn họ tán gẫu với nhau, một người trong đó nói tháng trước vợ mình sinh một đứa con trai nặng ba ký rưỡi, đuôi mày khóe mắt tràn ngập niềm vui giản đơn.
Bỗng nhiên có người hỏi Trần Thúc kết hôn chưa, trong tiệm có bà chủ vẫn hơn, còn nói hai người họ đẹp như vậy nhất định sẽ thu hút được nhiều khách lắm.
Trần Thúc chưa kịp lên tiếng thì Giang Tiểu Nhạc đã ngẩng đầu lên khỏi hộp cơm hỏi: "Bà chủ?"
Người kia nói: "Đúng vậy, ông chủ nhỏ."
Giang Tiểu Nhạc chỉ vào mình, nói mà chẳng có biểu cảm gì: "Bà chủ là tôi đây này."
Trần Thúc phì cười, mấy người kia đều ngây ngẩn cả người, Trần Thúc gắp miếng thịt nhét vào miệng Giang Tiểu Nhạc: "Ăn cơm đi."
Giang Tiểu Nhạc nuốt miếng thịt trên đũa Trần Thúc rồi bảo mấy công nhân kia: "Trần Thúc không cần bạn gái đâu."
Mấy người hết nhìn Giang Tiểu Nhạc lại nhìn Trần Thúc, chỉ biết cười khan.
Một tuần trước khi khai trương, Trần Thúc chợt thấy một người ngoài cửa tiệm, người kia mặc bộ đồ bằng vải lanh, tóc dài đến vai, thân hình cao gầy toát ra vẻ phóng khoáng.
Hắn nói với Trần Thúc mình là nhiếp ảnh gia.
Trần Thúc nhíu mày nhìn Giang Tiểu Nhạc, quả nhiên cậu cau mày lạnh lùng nói không chụp.
Người kia gãi đầu cười rồi quay sang hỏi Trần Thúc, "Nói chuyện một lát được không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...