Không Khiết

Khi Giang Tiểu Nhạc đến thì Trần Thúc đang nhe răng trợn mắt tự bôi thuốc cho mình.

Anh vừa tiếp một vị khách mới có dáng dấp hết sức nhã nhặn, khi hai người trao đổi trong hẻm, người kia ôn hòa nói hắn có một vài thói quen xấu, hỏi Trần Thúc có chấp nhận được không?

Trần Thúc nheo mắt ngắm nghía đối phương, gã kia ngại ngùng nhìn Trần Thúc nói tiền không thành vấn đề.

Anh mỉm cười đưa ngón cái vuốt mặt gã rồi bỡn cợt nói có tiền cái gì cũng thương lượng được hết.

Ai ngờ nhìn thì nhã nhặn mà ra tay cực kỳ tàn ác. Trần Thúc bị hắn trói vào giường làm suýt chết, mông bị dây lưng quất đỏ bừng, cổ tay bị siết ra mấy lằn đỏ, trên cổ cũng bị trầy xước.

May mà thù lao hậu hĩnh.


Thoa thuốc xong, Trần Thúc nằm sấp phơi mông trên chiếu lạnh buốt nhưng vẫn đau, anh nhịn không được chửi thầm gã đàn ông chó má nhã nhặn bại hoại, hình người dạng chó, so với ai khác đều không đáng làm người.

Đột nhiên chuông cửa vang lên.

Trần Thúc định giả chết làm ngơ nhưng đối phương vẫn kiên trì nhấn hết lần này đến lần khác, khỏi nghĩ cũng biết giờ này đến nhà anh ngoài Giang Tiểu Nhạc ra chẳng còn ai nữa.

Trần Thúc bực bội rống lên, "Giang Tiểu Nhạc, mẹ nó đừng có nhấn nữa, ông đây muốn ngủ!"

Nhà cũ kỹ, cửa phòng mở hé, cách âm kém nên giọng Trần Thúc nghe rõ mồn một.

Ngoài cửa im ắng, chuông điện thoại di động của anh đột ngột reo vang, Trần Thúc thấy mấy chữ "Tên nhóc đáng ghét" trên màn hình thì nhíu mày ấn tắt.

Sau đó anh nghe thấy Giang Tiểu Nhạc nói ngoài cửa: "Trần Thúc, mở cửa ra."

Trần Thúc đen mặt.

Hai người đã quen biết khá lâu nên anh biết rõ tính tình của cậu, nếu hôm nay không mở cửa bảo đảm Giang Tiểu Nhạc sẽ ở ngoài ầm ĩ cả ngày.

Trần Thúc hùng hổ bò dậy định mặc đồ lót nhưng quần lót của anh đều là kiểu tam giác bằng thun cotton nên vừa mặc vào đã bó sát cái mông sưng đỏ, đau đến nỗi anh luôn miệng xuýt xoa, thế là dứt khoát tròng quần dài rộng thùng thình rồi khập khiễng đi ra ngoài.

Trần Thúc mở tung cửa nạt nộ: "Nhấn chuông làm gì, không nghe thấy ông nói gì à, ông muốn đi ngủ, đi ngủ!"


Giang Tiểu Nhạc đứng ở cửa, tay xách theo túi đồ, thản nhiên hỏi anh: "Ăn tào phớ không?"

Trần Thúc cáu kỉnh nói: "Không ăn, biến."

Giang Tiểu Nhạc nhìn anh rồi cởi giày đi thẳng vào trong: "Mới làm xong nên còn nóng lắm."

Trần Thúc vò đầu bứt tai không biết phải nói gì, trong đầu tự hỏi có phải mình quá dung túng Giang Tiểu Nhạc hay không mà cậu ngang nhiên vào nhà mình như nhà cậu vậy. Trần Thúc vừa định đuổi người ra ngoài thì nghe Giang Tiểu Nhạc hỏi, "Ăn không? Mua món mặn cho anh đấy."

Trần Thúc liếc mắt nhìn tào phớ trên bàn, một bát rắc đường trắng còn bát kia chan xì dầu ớt và củ cải khô thái nhỏ mà anh thích.

Bát có đường là của Giang Tiểu Nhạc.

Trần Thúc nhớ lại cả ngày nay mình chưa ăn gì đúng là hơi đói thật, anh nhìn vẻ mặt bình thản của Giang Tiểu Nhạc rồi ỉu xìu nhấc chân chậm chạp đi tới.


Giang Tiểu Nhạc thấy anh đi cà nhắc, đang mùa hè mà mặc áo dài tay và quần dài thì nhíu mày hỏi: "Trần Thúc, anh bị ai đánh à?"

Trần Thúc đang ngậm tào phớ trong miệng suýt nghẹn, lúng búng mắng: "Mẹ nó cậu bị đánh thì có. Đây là tai nạn lao động nhé."

Giang Tiểu Nhạc lẳng lặng nhìn Trần Thúc, đây không phải lần đầu tiên cậu nghe từ "tai nạn lao động" này, thỉnh thoảng Trần Thúc lại bị như vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi, mỗi lần cậu hỏi anh đều làm ngơ, hỏi mãi mới nói là tai nạn lao động, tai nạn lao động hiểu không? Giống như cậu và Chu Lương bị người ta chém vậy thôi.

Giang Tiểu Nhạc cái hiểu cái không, mơ hồ đoán được ai gây ra nhưng vẫn không hiểu rõ lắm.

Đột nhiên ánh mắt cậu rơi vào cổ Trần Thúc, cổ anh thon dài, trên làn da trắng nõn có một lằn đỏ hết sức chói mắt như bị ai buộc chặt rồi kéo ngược ra sau.

Giang Tiểu Nhạc đưa tay sờ rồi hỏi: "Đây là cái gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận