Trần Thúc không ngờ đêm hôm khuya khoắt còn có người tới gõ cửa nhà mình.
Anh đang ôm chăn ngồi trên ghế salon xem Gala cuối năm vô cùng náo nhiệt, giờ đang là tiết mục ca múa nhạc đầy màu sắc.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, anh vốn định làm ngơ nhưng đối phương vẫn kiên trì gõ hết lần này đến lần khác. Trần Thúc bực bội xỏ dép lê đi ra kéo cửa một phát, trông thấy Giang Tiểu Nhạc đang giơ tay lên định gõ tiếp.
Hai người nhìn nhau, Giang Tiểu Nhạc lẩm bẩm gọi: "Trần Thúc."
Trần Thúc hít mũi, ngửi thấy mùi rượu trên người đối phương thì sắc mặt càng khó coi hơn, "Uống rượu đấy à?". ngôn tình ngược
Giang Tiểu Nhạc chậm chạp "ừ" một tiếng, còn khẽ gật đầu.
Trần Thúc không nói hai lời đóng cửa lại mắng to: "Biến đi, đừng có chạy tới trước mặt ông mượn rượu làm càn!"
Giọng Giang Tiểu Nhạc vang lên ngoài cửa: "Đâu phải tôi mượn rượu làm càn."
"Trần Thúc," Giang Tiểu Nhạc lại gõ cửa.
Trần Thúc nhìn chằm chằm cánh cửa rồi đá văng dép lê, đặt mông ngồi xuống ghế salon tiếp tục xem Gala cuối năm.
Ca múa đã kết thúc, giờ đang diễn kịch vui làm khán giả dưới sân khấu cười vang. Trần Thúc lạnh lùng xem, ngoài cửa Giang Tiểu Nhạc gõ một hồi thì ngừng, sau đó dần yên tĩnh lại.
Trên TV nói cười rôm rả chúc mừng năm mới, cứ như bước sang năm mới sẽ mở ra một chương mới rực rỡ tươi đẹp của cuộc đời vậy.
Trần Thúc dựa vào ghế salon xem hồi lâu nhưng làm thế nào cũng không có hứng thú, anh nhìn ra cửa, cuối cùng bực bội vỗ ghế salon một cái rồi bốc nắm kẹo đi ra ngoài.
Trần Thúc nghĩ gần sang năm mới rồi, nếu tên nhóc kia thật sự uống say chết cóng trước cửa nhà mình thì rõ xúi quẩy. Nếu không uống say thì cho cậu một nắm kẹo rồi đuổi về, xem như tích phúc lấy hên vậy.
Trần Thúc mở cửa, quả nhiên Giang Tiểu Nhạc vẫn chưa đi mà ngồi trên bậc thang dựa vào tay vịn, cực kỳ giống chó con lang thang ngoài đường.
Anh vừa mở cửa thì Giang Tiểu Nhạc lập tức ngẩng đầu lên, vì uống rượu nên khuôn mặt ửng đỏ nhưng vẫn nhìn Trần Thúc chằm chằm.
Trần Thúc tặc lưỡi nhìn Giang Tiểu Nhạc, đứng tựa vào cửa rồi giơ tay ném ra mấy viên kẹo sữa với vẻ đùa ác. Giang Tiểu Nhạc chụp lấy, ngây ngốc chớp mắt nhìn kẹo sữa trong tay gọi một tiếng "Trần Thúc".
Trần Thúc khẽ hừ lạnh.
Giang Tiểu Nhạc chỉ nắm chặt kẹo sữa chứ không ăn.
Trần Thúc: "Không ăn à?"
Giang Tiểu Nhạc: "Ăn."
Nói xong cậu lột một viên bỏ vào miệng, mùi sữa ngọt ngào tràn ngập môi lưỡi.
Trần Thúc cười nhạt hỏi cậu, "Ngon không?"
Lông mi Giang Tiểu Nhạc run rẩy, nhìn Trần Thúc lại thấy hơi xấu hổ nên mím môi không lên tiếng.
Trần Thúc hỏi: "Uống bao nhiêu mà say ra nông nỗi này hả?"
Giang Tiểu Nhạc nghĩ ngợi rồi giơ lên một ngón tay, "Một lon ——" Sau đó lại giơ hai ngón tay, "Hai lon bia."
Trần Thúc lập tức phá lên cười làm bả vai rung rung, "Ha ha ha, mới hai lon mà đã thế rồi, cậu còn non lắm."
Giang Tiểu Nhạc nhìn vẻ khoái chí của anh, đầu lưỡi quấn quanh viên kẹo chỉ thấy vị ngọt lan tràn, ngón tay như nhúng vào nước đường sền sệt không thể nhúc nhích.
Cười xong Trần Thúc khoanh tay hỏi Giang Tiểu Nhạc: "Đêm hôm khuya khoắt tìm tôi làm gì?"
Giang Tiểu Nhạc say rượu nên phản ứng chậm chạp, trả lời cũng cực kỳ nghiêm túc: "Trần Thúc, năm mới vui vẻ."
Vẻ mặt Trần Thúc cứng lại: "Chỉ để nói với tôi câu này thôi à?"
Giang Tiểu Nhạc gật đầu rồi lại lắc đầu, cậu cũng không biết tại sao đêm hôm khuya khoắt mình còn muốn tìm Trần Thúc. Cậu và đám Chu Lương ăn lẩu uống rượu, sau đó uống nhiều quá không biết ai đột nhiên nói nhớ nhà, Chu Lương mắng, nhớ cái rắm.
Nhưng chỉ giây lát sau đã vang lên tiếng nấc nghẹn, tiếng nức nở giống thú nhỏ kia như có tính truyền nhiễm, không ai nói năng gì mà chỉ có tiếng nghẹn ngào đứt quãng càng lúc càng lớn rồi biến thành tiếng khóc lớn.
Pháo hoa chói lọi đột nhiên nổ tung ngoài cửa sổ, đèn trong nhà hoang đều là kéo điện chui nên không đủ sáng, gió bấc thổi qua cửa sổ làm bóng đèn lắc lư.
Giang Tiểu Nhạc nhìn bọn họ, cậu không có nhà để nhớ nhưng ở lại đó làm cậu khó chịu, thế là loạng choạng đi ra ngoài. Đến khi kịp phản ứng thì đã đứng dưới lầu Trần Thúc.
Nụ cười trên mặt Trần Thúc tắt ngấm, anh gắt: "Vui gì mà vui, mẹ nó gần sang năm mới cậu còn quấy nhiễu sự thanh tịnh của ông thì làm sao ông vui được hả?"
Anh mắng sa sả như tiếng pháo nổ hùng hổ dọa người.
Giang Tiểu Nhạc giật mình, cúi đầu lặng thinh không nói gì.
Trần Thúc cười lạnh: "Mà ông có vui hay không còn phải cần tên nhóc ăn mày cậu chúc hay sao?"
Giang Tiểu Nhạc bồn chồn bất an nắm chặt kẹo sữa trong tay, cậu đứng dậy định đi thì lại nghe Trần Thúc lạnh lùng nói: "Đừng tưởng chúc Tết ông thì ông không thu tiền cậu đấy nhé."
Giang Tiểu Nhạc hơi do dự, một chân đã bước xuống bậc thang, trên mặt nóng bừng, dù đang say rượu nhưng vẫn thấy đụng chạm tự ái.
Trần Thúc mắng một tiếng rồi nắm cánh tay cậu nói: "Đã uống say còn bắt ông chịu lạnh với cậu lâu như vậy, giờ muốn đi đâu nữa hả, lỡ té chết thì cậu chịu hay tôi chịu? Đừng hòng đem thêm xúi quẩy cho tôi!"
Giang Tiểu Nhạc mím môi: "Tôi chịu. Chẳng liên quan gì anh hết."
Trần Thúc liếc cậu một cái rồi cười lạnh: "Hừ, khá lắm."
"Hôm nay mối làm ăn này ông nhất định phải nhận," Trần Thúc ra sức kéo Giang Tiểu Nhạc vào nhà, đóng ập cửa lại rồi lạch cạch khóa trái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...