Không Hối Hận
Vài ngày sau, tới thành Hàng Châu. Vô Trần sớm đã an trí ổn thỏa, từ bây giờ đây chính là chỗ ở của chúng ta.
Ngày hôm đó, bước ra ăn sáng, thấy trên mặt các thị nữ, thị đồng ai cũng đọng nét cười, còn Vô Trần lại tỏ ra lúng túng thấy rõ. Ta khó hiểu đi đến bên cạnh chàng, hỏi: “Sao thế?”
Vô Trần vung tay lên, ngoại trừ Lưu Nguyệt và Huy Tinh - tùy tùng bên người chàng, ai cũng khép nép lui ra ngoài. Sau đó, Vô Trần đeo vào tay ta một sợi dây tết chỉ đỏ.
Ta ngạc nhiên nói: “Hả? Đây là vật gì?”
Vô Trần tựa hồ đỏ mặt: “Giữ cho nàng bình an!”
Ta cười lúng liếng, hỏi: “Thật à?” Đối tượng hướng đến là Huy Tinh.
Huy Tinh nhịn cười đáp lại: “Đúng vậy ạ! Bởi vì năm nay là năm tuổi của công tử! Mà công tử với tiểu thư lại ở bên nhau, cho nên công tử muốn tiểu thư đeo dây này cho chắc ăn!”
Ta nhớ buổi đó chàng nhìn vào chiếc vòng trên tay cô gái. Ra thế, nhưng mà cái dây này..... Ta hoài nghi nhìn những chỗ dây bện không đều, ánh mắt Vô Trần không phải kém như vậy chứ!
Huy Tinh nhìn ta cười đầy bí ẩn: “Là công tử tự mình làm!”
“Tại sao không đi mua?” Lưu Nguyệt hỏi.
“Bởi vì có người muốn tự tay làm cho nó hiệu nghiệm!”
Ta ra vẻ trầm ngâm: “Đúng là hơi xấu.....” Nhìn thấy mặt ai đó đã chuyển đen, bèn bước đến nắm tay, dây hồng trên tay kề nhau lấp lánh: “Có điều đối với thiếp, đây chính là phần lễ vật trân quý nhất!”
Vô Trần cười nhoẻn như trẻ con: “Thật không?!”
Ta gật đầu khẳng định, có chút bất mãn nhìn sợi dây chướng mắt trên tay Vô Trần: “Để hôm nào thiếp tết cho chàng một cái!” Thay cho cái đó.
Vô Trần cười đầy thỏa mãn: “Ừ!”
Trời xuân Giang Nam. Khi cây mọc lá mới, cũng là lúc lá cũ lìa cành. Cho nên, dẫu là đang tiết xuân cũng có không ít lá rụng.
Trong sân, đàng này đàng kia đã lác đác những chồng lá. Ta cầm chổi, nhẹ nhàng quét.
Phía sau, một đôi tay vươn ra cản lại: “Sao lại tự mình làm việc này?”
Ta quay đầu, Vô Trần đang trừng mắt nhìn hạ nhân. “Đừng mắng mọi người! Là chủ ý của thiếp!”
“Sao?” Vô Trần hỏi.
Ta cười thật tươi: “Rốt cục cũng cảm nhận được hạnh phúc của người bình thường rồi!”
Vô Trần từ bên cạnh lấy ra một cây chổi khác, đưa tay quét quét, sau đó nhìn ta đang đắm đuối một bên cảm thán nhân gian tươi đẹp, nói: “Không được lười biếng! Nếu không, gia pháp nghiêm phạt!”
Ta vừa quét, vừa hỏi ra lời: “Gia pháp ở đâu ra vậy?”
Vô Trần chảnh chẹ trả lời: “Nghe nàng nói, ta liền nghĩ ra. Dù là nhà giàu hay nhà nghèo, nhất định đều có gia pháp của mình! Cho nên bây giờ định ra!”
Đúng vậy, từ nay về sau, trời cao hoàng đế xa. Chúng ta chỉ là người bình thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...