Không Hối Hận Khi Yêu Anh
Ngay từ sáng sớm tôi đã đến ngôi nhà tôi sống hai năm qua. Ngôi nhà này từng cùng tôi đi qua hai năm đầy cô tịch và sóng gió. Hiện tại, nó đã có nữ chủ nhân mới rồi!
"Thiếu phu nhân, cô quay lại rồi!" Lưu quản gia nhìn thấy tôi tới sớm như vậy liền đi tới vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Thiếu phu nhân nghĩ lại rồi sao?!
"Chào chú Lưu, cháu sẽ ở đây hai ngày, chú giúp đỡ nhé!" Tôi gật đầu cười lại rồi nhanh chóng đi vào bếp.
Quản gia Lưu đi theo tôi vào bếp, tuy lời kia chú cũng không hiểu lắm nhưng người về đây là tốt rồi nên vô cùng hồ hởi nói "Thiếu phu nhân là nữ chủ nhân ở đây, ta nào có thể bạc đãi"
"Thiếu gia đêm qua từ Nhật bay về, hiện tại vẫn đang ngủ trong phòng." Chú quản gia có lòng tốt thông báo.
"Vâng, chú cứ để anh ấy nghỉ thêm chút nữa. Anh ấy ngày thường làm việc mệt mỏi, ngủ thêm một chút mới tốt!" Cố nén cảm xúc trong lòng tôi vừa lấy đồ làm bữa sáng vừa nhẹ nhàng nói.
"Thiếu phu nhân, ngài ra đi, đây là việc của chúng tôi mà!" Mấy cô giúp việc vừa thức dậy vào bếp đã hốt hoảng muốn lấy lại cái dao đang thái rau củ trên tay tôi để làm. Tôi là đang tranh việc của họ. Nếu để anh biết họ sợ họ sẽ bị đuổi việc.
"Mọi người đừng dành với tôi. Tôi thấy trong tủ có sữa với bánh đấy, mọi người lấy ăn sáng đi rồi hãng làm việc.Tôi muốn tự mình nấu bữa sáng cho anh ấy. Nên mọi người đừng lo bị mất việc"
Tôi cười nói rất tự nhiên. Không hề coi thường thân phận của họ. Nếu so sánh, thân phận này của tôi với họ cũng chẳng có khác biệt là mấy.
"Vâng, thưa thiếu phu nhân" Hai mắt mọi người làm đều sáng lên lấp lánh nhìn tôi rồi không lề mề nữa mà đi lấy đồ ăn sáng phân chia nhau.
Trong lòng ai cũng vui, thì ra đây mới là nữ chủ nhân thực sự của căn nhà này. Nhưng sao bây giờ mới xuất hiện?
Bọn họ còn tưởng người phụ nữ tên Lục Thanh Hoa kiêu căng, khinh thường người làm kia mới là nữ chủ nhân chứ, mấy ngày nay chịu sự dày vò, lăng mạt, bắt bẻ của cô ta cũng vô cùng bất mãn.
Nay thấy được Thiếu phu nhân chân chính dịu dàng, lễ độ hơn nữa cũng không coi thường người làm như họ thì càng thêm yêu thích.
Mà người được yêu thích là tôi đây lại hoàn toàn không biết mình đã được lòng mọi người như vậy.
Quản gia Lưu sau một hồi ở bên cạnh quan sát thì mỉm cười hài lòng rồi đi ra ngoài. Phòng bếp lúc này chỉ còn mỗi mình tôi bận bịu.
Nhìn thấy hình dáng bé nhỏ đang tất bật trong bếp, trong lòng Mộ Thiếu Quân không hiểu sao cảm thấy vô cùng ấm áp, đây là cảm giác anh chưa từng có, hình ảnh của người con gái kia đẹp đến lạ thường, anh chưa từng để ý rằng cô lại xinh đẹp như vậy.
Mà người này đã từng là vợ anh, từng là người phụ nữ độc ác trước kia sao? Bây giờ, lại có cảm giác như biến thành một con người khác hoàn toàn vừa xa lạ vừa thân quen.
Anh bất giác ngắm tôi tới ngẩn người cho tới khi tôi vô tình quay đầu lại thấy anh đứng trước cửa phòng bếp.
Mà người tiếp theo ngẩn người lại là tôi.
Anh trong bộ quần áo ngủ rộng rãi màu xám tro trông rất hấp dẫn, cái sức hấp dẫn này không phải đến từ khuôn mặt tuấn dật mà có cảm giác nó đã ăn sâu vào trong máu thịt anh.
Hấp dẫn trí mạng! Bộ dáng lười nhác sau khi ngủ dậy kia thực sự vô cùng phong tình, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh như vậy.
Nhưng chợt nghĩ tới có một người con gái khác mỗi ngày đều được nhìn thấy anh mỗi sáng sau khi mở mắt lòng tôi lại đau nhói, tôi buồn bã cụp mắt xuống để che dấu sự chua xót trong lòng.
Mộ Thiếu Quân thu hết mọi biểu cảm trên mặt người con gái trước mắt. Lần đầu tiên anh để ý cô lại có nhiều dạng biểu cảm phong phú như vậy. Vô cùng thu hút và thú vị.
"Sao cô đến sớm vậy?" Mộ Thiếu Quân làm như lơ đãng lấy cốc nước để uống hỏi một câu. Ừ, sao cô phải tới sớm vậy?
"Tôi muốn nấu bữa sáng cho anh đó!" Tôi cười nói lời thật lòng.
Anh sửng sốt. Anh không nghe nhầm đấy chứ! Nhưng sau lại nghe thấy tôi nói "Các cặp vợ chồng ân ái hay làm vậy mà!"
"Anh ăn nhiều vào." Tôi trên bàn ăn múc cho anh bát súp.
"Anh đừng có uống cafe nhiều như vậy. Cái đồ uống này rất không tốt. Anh uống sữa đi!"
"Tôi không thích uống sữa!" Anh cau mày nhìn cốc sữa trắng trên tay tôi.
"Uống thử đi! Rất ngon mà!" Tôi cố thuyết phục. Hai mắt long lanh nhìn anh đầy mong chờ.
Đôi mắt sáng như tinh linh kia khiến anh không từ chối được, anh cầm lên uống thử, một húp lại một húp, uống đến hết già nửa ly. Cái này thực ra cũng không tệ.
"..." Đây mà bảo là không thích uống!
Sau khi ăn sáng xong thì anh chuẩn bị đi làm còn tôi đi rửa bát sau đó ngồi chờ anh xuống nhà.
"Anh đợi chút!" Tôi thấy anh đi tới cửa liền đứng dậy gọi lại.
"Có chuyện gì?" Anh cau mày hỏi
"Anh có thể ôm tôi không?" Tôi có chút đỏ mặt đề nghị nhưng nhìn cái ánh mắt sửng sốt kia thì không nhịn được mà ỉu xìu cúi mặt.
Nhưng đột nhiên cảm thấy cả người được bao bọc bởi một hơi ấm rất tuyệt, mắt tôi trừng lớn, nhưng ngay sau đó khoé môi tôi hiện lên nụ cười hạnh phúc, ôm đáp lại anh thật chặt.
Thực không muốn buông ra một chút nào.
Cả người Mộ Thiếu Quân chấn động mạnh, anh đang ôm người phụ nữ này, cơ thể cô mềm mại lại mang trên mình mùi hương thanh ngát, dịu dàng khiến anh có chút mất kiểm soát. Đợi sau khi buông cô ra lại ngẩn người khi thấy một bên má mình có hơi ấm.
"Anh đừng nhìn tôi như vậy. Theo như tôi biết, các cặp vợ chồng ân ái sau khi ôm sẽ hôn một cái. Coi như tôi làm đúng nghĩa vụ đi. Thưởng cho anh, ông xã à!" Tôi vừa cười vừa nháy mắt tinh nghịch với anh nói.
Có trời mới biết tôi đã lấy hết can đảm của mình ra như thế nào. Lý do kia cũng là tôi bịa ra luôn.
Hai từ ông xã kia cứ văng vẳng bên tai anh suốt cả một ngày làm việc. Âm thanh kia vô cùng ngọt ngào và dễ nghe, mang theo một chút yêu thương cùng làm nũng, khiến tâm anh ngứa như mèo cào vậy.
Nhưng anh nghĩ, sao cô lại lạ như vậy? Cô nhất định phải có mục đích gì đó. Lòng dạ đàn bà thâm sâu khó đoán và nhất là cô lại là người thuộc Lâm gia kia.
Tuy điều này khiến tâm anh lạnh thêm vài phần nhưng không thể phủ nhận tâm trạng hôm nay của anh rất tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...