I hate this world.
Kỷ Tử Mân nghĩ lại những chuyện gần đây mình gặp phải, cậu thật sự rất muốn lao lên núi cao đón gió hét lên những từ này, hoàn toàn khắc họa tâm tình của cậu.
Vết bàn tay trên mặt như vẫn còn âm ỉ đau, Kỷ Tử Mân ôm đôi má sưng đỏ cảm thán phụ nữ phát cuồng quả nhiên không chọc được.
Tháng trước bị thằng cha nào đó nửa đường lao ra đấm cho một cú bị bầm vừa mới tan không lâu, bây giờ lại thêm nguyên bàn ngũ chỉ sơn, khi nào cậu mới có thể khôi phục khuôn mặt tuấn tú?
Nhưng cùng là bị gái đá, vì sao cậu thì là kết cục này còn tên kia lại luôn kết thúc bình an?
Trong đầu Kỷ Tử Mân hiện ra một khuôn mặt nam lạnh lùng như núi băng, cảm thấy gò má càng đau đớn.
Rõ ràng đều là bên có lỗi với phụ nữ, tại sao cố tình bị đánh chỉ có cậu, thế giới này thật không công bằng!
-I hate this world! – Mặt Kỷ Tử Mân phụng phịu khẽ mắng.
Cô gái mặt tàn nhang thấy khó hiểu, hỏi:
-Cái gì?
-Không sao, vẫn là chị tốt nhất với em.
Kỷ Tử Mân uốn éo trên đùi đồng sự Tiểu Mễ, đối phương nhẹ nhàng cầm túi chườm đá đắp lên mặt cho cậu, mùi hương nữ tính không ngừng xông vào mũi cậu, quả nhiên vẫn là cỏ gần hang thơm ngon. Nếu không phải chủ quán hạ lệnh nhân viên trong quán cấm yêu đương, cậu với Tiểu Mễ chắc chắn đã phát triển quan hệ siêu hữu nghị từ lâu rồi.
Kỷ Tử Mân không cho rằng mình hoa tâm, chỉ là cũng không chuyên tình; cậu không chủ động theo đuổi phụ nữ, chỉ là ai đến cũng không từ chối, càng nhiều càng tốt.
Cái gọi là ‘Hoa nếu nở rộ, hồ điệp tự đến’, yêu đương như hồ điệp nghe hương mà đến, Kỷ Tử Mân chính là đóa hoa được phụ nữ vây quanh đó.
Mặt mũi cậu tuấn tú xinh đẹp hơn nữ sinh, thân cao 180cm; ngoài ra, dáng người thuộc loại dong dỏng, dáng chuẩn không cần chỉnh, lại còn là sinh viên học viện nghệ thuật, khí chất bồi dưỡng từng ngày lại thêm vẻ ngoài xuất sắc trời sinh tạo thành hình tượng cao quý. Bình thường chỉ cần vừa đứng ra ánh mắt mọi người sẽ bất giác bị Kỷ Tử Mân hấp dẫn.
Con người cậu lỗ mãng nhưng cũng không phải không có tiết tháo. Yêu đương phần lớn là Plato (không sex), rất ít phát triển đến mức lên giường, trừ khi hào hứng không thể ngăn nổi, Kỷ Tử Mân tự nhận mình coi như là người có nguyên tắc.
Mọi người duy trì khoảng cách an toàn ‘Trên cả bạn bè, người yêu chưa tới’, đi vào nội tâm nhưng lại không tiến vào thân thể. Kỷ Tử Mân là tri kỷ tốt, khuê mật tốt vĩnh viễn của các bạn gái, nói trắng ra một chút thì chính là tên mặt trắng.
Trong mắt những thằng con trai khác, cậu chính là kình địch đáng hận nhất.
Kỷ Tử Mân bỗng bị đàn ông đánh khả năng là xuất phát từ ghen ghét, nhưng bị phụ nữ thưởng cho một bàn tay nguyên nhân không gì hơn là trong lúc vô tình lại làm tổn thương một trái tim thủy tinh yếu ớt. Bởi vì ở quán cafe Kỷ Tử Mân làm công, cậu là hoàng tử thuộc về mọi người, bất kỳ cô gái nào cũng đừng muốn độc chiếm, đây là luật bất thành văn mọi người cùng nhất trí.
-Vậy mà cam lòng làm tổn thương khuôn mặt xinh đẹp này, đây chính là trấn điếm chi bảo đấy! – Tiểu Mễ nhấc túi chườm đá ra, đau lòng vuốt ve gò má Kỷ Tử Mân.
-Này, tốt xấu gì cũng nên an ủi trái tim bị tổn thương của em được không? – Kỷ Tử Mân bất mãn ngồi dậy lười biếng cào tóc, kiểu tóc dùng gel cố định bị xoa thành lộn xộn nhưng cũng không hề làm giảm sức hấp dẫn của cậu. -Sao, em dùng khuôn mặt này có thể bắt đầu làm việc không?
-Dấu tay không mấy rõ ràng nhưng vẫn hơi hồng, tí nữa chị dùng phấn lót che đi cho cậu, da cậu trắng như vậy bôi chút phấn chắc sẽ không bị phát hiện. – Tiểu Mễ duỗi ngón tay chọc chọc lên má Kỷ Tử Mân, nói: -Yên tâm, dù trên mặt cậu bị rạch một dao vẫn sẽ có không ít nữ sinh chạy tới quan tâm cậu, vẫn là hoàng tử điện hạ được hoan nghênh nhất!
Kỷ Tử Mân mở tủ cá nhân lấy tạp dề đen làm việc buộc vào, lại dùng dây cột buộc mái tóc chạm vai lại.
-Đây là tai nạn lao động, em nhất định phải bảo chủ quán tăng lương cho em.
-Tai nạn cái đầu cậu! – Cửa phòng nghỉ bị mở ra, chủ quán cafe Tề Bạch bước vào, anh đúng lúc nghe thấy lời Kỷ Tử Mân nói.
-May mà cô ta không khóc lóc ồn ào trong quán, nếu hại tiếng tăm quán tôi bị suy giảm coi chừng tôi trừ tiền lương của cậu!
Kỷ Tử Mân không phục, chỉ vào gò má trái đỏ ửng nói:
-Chủ quán, trấn điếm chi bảo bị hư hỏng anh mới cần lo lắng!
-Xì! – Tề Bạch khinh thường đẩy cái mặt muốn nhào tới nhìn anh của Kỷ Tử Mân. -Hoàng tử điện hạ, vạn phần cảm tạ ngài trả giá vì bản quán, nhưng gì thì gì cũng nên lưu ý lời nói và việc làm của mình, đừng làm những nữ sinh kia tùy tiện hiểu lầm ngài có ý với họ, coi chừng lại dẫn tới phiền toái.
-Chủ quán, đây là kinh nghiệm của anh à? – Kỷ Tử Mân trêu chọc hỏi.
-Chủ quán có lòng tốt, thằng nhóc thối nhà cậu này!
-Nhờ chút nào, – Chổi phấn của Tiểu Mễ bỗng cắm vào giữa Tề Bạch và Kỷ Tử Mân. -Đừng nhúc nhích, chị đây trang điểm che khuyết điểm cho cưng, để cưng có thể xinh đẹp ra ngoài gặp khách.
Miệng Kỷ Tử Mân lầm bầm:
-Tại sao không phải đẹp trai mà lại là xinh đẹp?
-Đây không phải trọng điểm. – Tiểu Mễ dùng phấn đập mạnh vào mặt Kỷ Tử Mân vài cái.
Tề Bạch bỗng bị vắng vẻ một bên bó tay với nhân viên nhà mình, chỉ có thể nhắc nhở:
-Xong rồi thì ra ngoài làm việc, một mình tôi bận không xuể được.
Chạng vạng là thời gian học sinh cùng dân đi làm tan tầm đông nhất, cũng đúng là bữa tối, bởi vậy làm ăn của quán cafe thời điểm này luôn rất tốt.
-Mặt anh Tử hình như hơi sưng, xảy ra chuyện gì à?
Bưng thức ăn lên cho khách, Kỷ Tử Mân trước giờ có hỏi tất có đáp.
-Tối qua ngủ không cẩn thận va vào tủ đầu giường, đã bôi phấn rồi mà em còn nhìn ra được à?
-Đó là vì bọn em quan tâm đến anh mà! – Các học sinh nữ thẹn thùng cười nói. -Có đau không? Bọn em đi mua thuốc bôi cho anh nhé?
-Có các em quan tâm chút vết thương nhỏ này thoáng cái khỏi ngay thôi. – Kỷ Tử Mân nói chuyện ngọt chết người không đền mạng. -Các em ăn cơm trước đi, nước trái cây anh sẽ tự mình bưng lên!
Dù có là hoàng tử điện hạ mặt biến hình, nhân khí vẫn chỉ tăng không giảm.
◇◆
Kỷ Tử Mân học khoa nghệ thuật thiết kế đại học T, hiện giờ đang học năm ba. Phong hào hoàng tử không chỉ lưu truyền trong khoa mà còn lan truyền nhanh chóng trong trường, được xưng là nhân vật nổi danh trường học.
Phối hợp với danh hiệu hoàng tử của Kỷ Tử Mân là người nào đó được xưng là tài tử khoa pháp luật. Gia thế tốt, ngoại hình tốt, đầu óc tốt, vận động tốt cho nên kéo theo nhân duyên cũng rất tốt, dù có khuôn mặt lạnh lùng vạn năm nhưng vẫn được hoan nghênh, là nhân vật quan trọng của đại học T.
Một là nhân vật nổi danh ngoài tuấn tú, xinh đẹp, tri kỷ thì là hoa tâm, lạm giao, đàn bà các loại hình dung tiêu cực, cùng so sánh với nhân vật quan trọng giỏi tất cả các mặt, một lời nói vạn người hưởng ứng, bình luận tự nhiên nghiêng về một bên.
Biểu hiện của Kỷ Tử Mân ở khoa nghệ thuật thiết kế kỳ thật tương đối xuất sắc mà cũng được kỳ vọng, đáng tiếc nghệ thuật không phải mỗi người đều có năng lực thưởng thức, càng không phải ai cũng đều chấp nhận. Trong mắt người ngoài, cậu chính là một thằng phong lưu dùng vẻ ngoài chơi gái khắp nơi.
Trong vườn trường đại học T có bầu không khí học hành nghiêm túc, dị loại như cậu không được chấp nhận. May mà dị loại trên thế giới không tính là ít, Kỷ Tử Mân cũng không thấy cô đơn.
Kiều Hải Tinh là bạn tốt của Kỷ Tử Mân, bạn tốt nhất.
Cô là con lai có vẻ ngoài diễm lệ, hứng thú là thiết kế trang phục, ở trên mạng mở cửa hàng mang tên mình, hàng thiết kế có phong cách đặc thù độc nhất vô nhị khiến cô có một lượng fans trung thành, việc làm ăn rất phát đạt, đương nhiên không ngoài khả năng có người là bị bản thân cô hấp dẫn mà đến.
Nói người người đến, Kiều Hải Tinh mặc quần áo chưa có ngày nào phối hợp với sở thích đại chúng nhẹ nhàng đi vào phòng học. Quần áo trên người cô chỉ có thể miêu tả như nhiều miếng vải đủ loại kiểu dáng chắp vá, rất giống áo cà sa.
Sinh viên quần áo quái dị trong khoa nghệ thuật thiết kế không ít nên không ai nhìn chằm chằm vào cô. Một phần cũng là đã nhìn mãi thành quen, thấy nhưng không thể trách.
Câu cửa miệng của Kiều Hải Tinh là: cảm giác thành tựu của tôi đến từ ánh mắt kinh ngạc chán ghét kỳ thị khinh bỉ của thế nhân, không đồng ý của bọn họ chính là thừa nhận của tôi! Há!
Từ trường quá hợp với dị loại có lẽ cũng là một loại phức tạp.
Kỷ Tử Mân thích tính cách thẳng thắn điên khùng của Kiều Hải Tinh, mà Kiều Hải Tinh lại thưởng thức chủ nghĩa cá nhân lớn mật của Kỷ Tử Mân, hai người vừa gặp đã thân, đáng tiếc lại không thể chung tình. Dù sao Kiều đại tiểu thư không yêu hoàng tử mà yêu mãnh nam.
-Hê, chào buổi sáng! – Kiều Hải Tinh trả chiếc túi giành chỗ lại cho Kỷ Tử Mân, ngồi xuống rồi hỏi: -Tiểu P, bài tập thiết kế truyền đạt thị giác ông làm xong chưa?
Kỷ Tử Mân, biệt danh Tiểu P, nguyên nhân: Tử = đồng âm với ‘tử (tím)’ = tiếng anh Purple = mở đầu là P = so với Tiểu Tử đáng yêu hơn bao nhiêu, bởi vậy gọi Tiểu P. Phụ chú: tên gọi của riêng Kiều Hải Tinh.
-Cuối tuần đã nộp rồi. – Kỷ Tử Mân cầm bút máy vẽ lung tung vào vở phác thảo, ngáp dài một cái không chút hình tượng.
-Mẹ! Ông là đồ không có nghĩa khí, hại tôi hôm qua đuổi bài gần chết! – Kiều Hải Tinh lấy sách giáo khoa lịch sử nghệ thuật trong túi ra ném lên bàn, độ dày vừa vặn, gối lên ngủ sẽ không bị sái cổ.
Một hình người chibi nằm ngáy o o dần hiện trên giấy, Kỷ Tử Mân nghe thấy tiếng chuông kêu liền dọn bản phác thảo lại, lấy ra sách giáo khoa.
-Tinh Tử, tiết của Lưu đại đao bà cũng dám ngủ?
-Bổn tiểu thư gần đây vội vàng làm một đống hàng, hôm qua lại thức đêm đuổi bài tập, cho chú Chu leo cây nhiều quá sẽ bị ghi hận đấy… Chợp mắt một lúc, năm phút sau gọi tôi.
Năm phút? Năm mươi phút cũng không đủ cho bà ngủ!
Kỷ Tử Mân thầm trợn mắt, nhanh nhẹn lấy laptop cùng điện thoại ra. Giáo sư môn này đưa nội dung học thành power point, còn rất máy móc không gửi tài liệu mà muốn sinh viên tự mình chép, tốc độ viết có thể nhanh hơn tốc độ nói chuyện không? Bởi vì cái gọi là ‘khoa học kỹ thuật chung quy đến từ con người’, chức năng chụp ảnh của điện thoại phát huy tác dụng cực lớn ở môn học này.
Vì phải chiếu power point nên phòng học không mở đèn, giáo sư trên bục giảng cầm microphone nước miếng tung bay. Nội dung lịch sử nghệ thuật phức tạp dưới giảng giải hết sức của ông vẫn không chút thú vị, sinh viên dưới lớp gục một phần ba, phần lớn đều làm việc riêng, chỉ có lúc đổi trang mới đồng loạt cầm điện thoại chụp.
Tính tình Kỷ Tử Mân nhìn như phóng khoáng tự do nhưng từ nhỏ đến lớn cậu đều là con ngoan trò giỏi, trừ những trường hợp bất khả kháng thì chưa từng đi muộn, bỏ tiết. Cậu rất nghiêm túc chép bài, chụp ảnh, nghe giảng, mãi đến khi nghỉ giải lao giữa giờ cậu mới thôi tập trung, đẩy Kiều Hải Tinh đang ngủ như chết bên cạnh, đối phương không có chút phản ứng.
Đã nói năm mươi phút căn bản không đủ cho cậu ta ngủ mà, Kỷ Tử Mân thử một lần rồi không kiên trì nữa.
Cậu ngồi gần cửa sổ, bên ngoài vang lên tiếng đập bóng, tiếng hò hét cố lên của đám đông cùng tiếng còi thi đấu, bao phủ sân trường là hơi thở thanh xuân đặc biệt.
Kỷ Tử Mân vén rèm ló đầu ra nhìn, khu lớp học của học viện nghệ thuật ngay phía trên sân thể dục, cách nhau một sườn dốc, không có cây cối che khuất nên tầm nhìn rất rộng, tình hình trên sân vận động có thể nhìn rõ. Phía dưới sườn dốc là sân bóng rổ, một đám người đang đấu đối kháng 3:3, xung quanh tụ tập khá đông nữ sinh, đội cổ động khí thế khổng lồ.
Một dáng người quen thuộc lọt vào tầm mắt Kỷ Tử Mân, khóe miệng cậu giật giật, thầm mắng mình vì sao thoáng nhìn đã nhận ra núi băng kia.
Tài tử khoa luật, nhân vật nổi tiếng được hoan nghênh nhất đại học T, núi băng lạnh lùng trong miệng Kỷ Tử Mân, cũng là một trong mấy người đang đổ mồ hôi thanh xuân dưới ánh mặt trời, tên thật là Ngôn Hành, đều là sinh viên năm ba.
Áo bóng rổ ba lỗ màu xanh đậm phối với quần thể thao màu trắng tôn lên màu da nâu khỏe mạnh, còn có bắp tay cơ ngực rắn chắc đẹp đẽ. Cơ bắp bình thường dấu dưới áo sơmi chỉ có lúc này mới có thể thưởng thức trọn vẹn.
Kỷ Tử Mân từng dùng góc độ thưởng thức nghệ thuật quan sát người tên Ngôn Hành này, lông mày rậm, đôi mắt sáng ngời có thần, mũi thẳng tắp cùng đôi môi mỏng, tướng mạo ngay thẳng đẹp trai là ước mơ của rất nhiều người. Ngoài cơ mặt cười không phát triển, xét một cách toàn diện người này không có gì để phê bình.
Mà cả người cực kỳ tự tin như Kỷ Tử Mân khi nhìn Ngôn Hành cũng hâm mộ vô cùng, thầm than mặt mình quả thực có hơi nữ tính, nhưng vẫn rất hoàn mỹ.
Chuông vào học lại vang lên, Kiều Hải Tinh bên cạnh mơ màng ngẩng đầu.
-Tiểu P, chói mắt quá, ông đang nhìn cái gì đấy?
Kỷ Tử Mân buông rèm, phòng học lại trở nên tối tăm như trước, giáo sư vừa lúc bưng cốc nước đi vào lớp.
-Bên ngoài có một con sâu lông, màu sắc rực rỡ, có lẽ có độc.
-Mẹ, ghê chết! – Mắng xong Kiều Hải Tinh lại gục đầu xuống bàn hoàn thành nửa ván cờ tiếp theo.
Ngoài núi băng lạnh lùng, trong lòng Kỷ Tử Mân Ngôn Hành có một biệt danh khác là ‘sâu lông’.
◇◆
Hoa và bướm gặp nhau ở quán cà phê, duyên phận của hoa và sâu lông cũng bắt đầu từ quán cà phê.
Ngay từ năm nhất Kỷ Tử Mân đã làm thêm ở quán cà phê của Tề Bạch, lần đầu tiên nhìn thấy Ngôn Hành là sau học kỳ hai không lâu. Hai người gặp nhau từ sớm nhưng lại không thể nói là quen biết, hai bên vẫn luôn dừng tại ‘có nhìn thấy người này’. Bởi vì, khi Ngôn Hành gặp đả kích lớn trong cuộc đời, vừa khéo Kỷ Tử Mân đều tận mắt nhìn thấy, nói xấu hổ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Kỳ thật vấn đề cũng không phải do Kỷ Tử Mân, ai bảo lúc Ngôn Hành bị đá đều chọn ở quán cà phê cậu làm thêm. Có lẽ nên hỏi vì sao bạn gái cậu ta lại đồng lòng nhất trí như vậy.
Nếu không phải trong quán có rất nhiều đôi tình nhân chói mù mắt chó của mọi người, thì ngay cả chủ quán Tề Bạch cũng hoài nghi quán cà phê của mình có phải có từ trường kỳ lạ khiến tình nhân chia tay không. Mà dù có, đại khái cũng chỉ nhằm vào một mình Ngôn Hành.
Chủ đề quay lại tình cảnh Kỷ Tử Mân và Ngôn Hành gặp nhau lần đầu tiên.
Vừa nghỉ đông xong sinh viên không thi cử không áp lực, ra ngoài uống trà chiều có không ít người.
Đi vào từ cửa quán cà phê, rẽ trái đi vào tận bên trong, chỗ sô pha hai người gần cửa sổ đang ngồi một đại mỹ nữ tóc dài tung bay mặt mũi xinh đẹp dáng người đẹp đẽ khí chất hoàn mỹ mềm mại hô lên ‘em sẽ không bao giờ quên anh ~’ như trong quảng cáo. Nàng tao nhã đọc tạp chí, lúc vừa ngồi vào chỗ đã gọi một ly cà phê, nhưng lại dặn khi bạn đến mới bưng lên.
Mọi người sôi nổi thảo luận, suy đoán đối tượng người đẹp đợi là nam hay là nữ.
Hai mươi phút sau, một chàng trai vội vàng chạy tới, cửa bị đẩy mạnh làm chuông gió trước cửa rung lên leng keng khiến không ít người nhìn sang. Vừa nhìn liền sửng sốt, không ít khách nam tan nát cõi lòng, khách nữ thì trái tim rung động.
Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ vĩnh viễn nhìn không chán, Kỷ Tử Mân đứng trong quầy bar có nhiều lần cũng không nhịn được mà liếc trộm sang khu sô pha trong góc. Bạn đã đến, vậy có thể bắt đầu pha cà phê mà người đẹp gọi rồi.
Kỷ Tử Mân cầm thực đơn đi đến cái bàn mà mọi người đang chú mục, chuẩn bị để khách nam đến sau gọi món.
-Thưa anh, xin hỏi muốn gọi món không?
-A Hành, chúng ta chia tay đi. – Mỹ nữ vừa mở miệng, lực sát thương mười phần.
Chàng trai sửng sốt, vẻ mặt cứng đờ (sau đó phát hiện cậu ta vẫn luôn như vậy), khó dấu kinh ngạc.
Kỷ Tử Mân dường như nhìn thấy thanh máu trên đỉnh đầu vị khách nam kia sụt một phát thấy đáy, tuyệt chiêu ‘-9999999’ người bình thường chịu không nổi!
-Tại sao? – Giọng chàng trai rất có từ tính, có thể dùng gợi cảm để hình dung.
Năm chữ ‘sấm sét giữa trời quang’ dùng cho khách nam cùng Kỷ Tử Mân đều rất phù hợp. Người trước thì một giây trước vừa bị đá không cần nghi ngờ, người sau bởi vì bầu không khí lúng túng đang do dự có nên thoát thân không, may mà Tề Bạch nhanh chân kéo nhân viên nhà mình bỏ chạy, dù sao ảnh hưởng của sóng công kích sau vụ nổ cũng không thấp.
-Bởi vì giữa chúng ta không có tương lai. – Mỹ nữ nói như vậy.
Quán cafe từ lúc mỹ nữ bắt đầu đợt công kích đầu tiên liền yên tĩnh, chỉ có Tề Bạch vờ như không có gì tiếp tục leng keng pha chế đồ uống, trong đó xen lẫn tiếng xì xào bàn tán của khách hàng. Trên thực tế tất cả mọi người vểnh lỗ tai đợi nội dung phim phát triển.
-Cậu bây giờ mới năm nhất, năm nay tôi lại sắp tốt nghiệp.
A ~ hóa ra là tình chị em, mọi người kinh ngạc.
-Tôi đã xin ra nước ngoài học cao học, sau khi tốt nghiệp lập tức xuất ngoại.
Ai ~ cự ly xa không thể yêu đương, mọi người cảm thán.
-Tôi có kế hoạch của tôi, cậu cũng có tiền đồ của mình, tôi không muốn làm chậm trễ cậu.
Oa ~ cách nói tôi vì muốn tốt cho cậu, mọi người tập thể thổ tào.
-A Hành, chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay. – Mỹ nữ nói xong chìm trong im lặng.
Mọi người đều hộc tim lên cổ họng, cho tới bây giờ chàng trai chỉ hỏi một câu tại sao, hắn sẽ đập bàn phẫn nộ bỏ đi? Hay là khóc lóc xin bạn gái ở lại?
Lâu sau, chàng trai cuối cùng mở miệng:
-Em hiểu rồi, chúc phúc chị.
-Cảm ơn cậu, A Hành. – Mỹ nữ nở nụ cười, nghiêng người hôn một cái lên mặt bạn trai cũ, cầm túi xách rời đi.
Chàng trai bị ở lại bao phủ trong cô quạnh, ánh mặt trời ấm áp sau buổi trưa cũng không hòa tan được đau thương đóng băng quanh mình. Không khóc không ồn, tôn trọng lựa chọn của bạn gái, bình tĩnh chín chắn tặng lời chúc phúc, đàn ông như vậy khiến tất cả mọi người nghe lén nhỏ một dòng nước mắt đồng tình vì hắn.
Không ít tâm hồn thiếu nữ đã triệt để rơi vào tay giặc, trong lòng đều giơ cao tay phải nói: chọn tôi! Chọn tôi!
Kỷ Tử Mân thấy Tề Bạch rót cafe vào chén, đang muốn trang trí bước cuối cùng, cậu đi qua nhận lấy nói:
-Chủ quán, để em làm đi.
Ngôi sao tương lai của giới nghệ thuật dùng caramel tỉ mỉ vẽ một bức hình lên mặt sữa, Tề Bạch ngó qua nhìn đúng là Q bản của khách nam kia, phía dưới viết smile, mục đích rõ ràng là muốn động viên đối phương.
Kỷ Tử Mân cũng là lần đầu nhiều chuyện như vậy, sau khi vẽ xong cậu tự mình bưng cafe ra.
-Uống chút ngọt tâm tình sẽ tốt hơn.
Chàng trai vốn định từ chối, nhưng khi nhìn thấy hình vẽ trên lớp sữa thì lại đổi ý.
-Cảm ơn.
Kỷ Tử Mân không đáp lại, xoay người tiếp tục phục vụ khách hàng khác.
Không lâu sau quán cafe lại náo nhiệt như cũ, càng lúc càng ầm ĩ, dường như vừa rồi không xảy ra bất cứ chuyện gì, dần dần bao phủ góc quán vắng vẻ.
◇◆
Sau lần đầu Kỷ Tử Mân gặp Ngôn Hành bị đá, không đến mấy ngày hai người lại lướt qua người nhau trong đại học T, đúng là kiểu cách nhau một đường phân cách. Kỷ Tử Mân không ngờ đối phương lại là sinh viên cùng trường, nhưng nghĩ lại khoảng cách giữa quán cafe với trường học, quả thực không có gì ngoài ý muốn.
Muốn nghe ngóng khoa hệ cùng tên họ cũng không khó, huống chi là kiểu người tùy thời tùy chỗ đều có thể phát sáng như Ngôn Hành, không muốn biết cũng sẽ có người bắt buộc bạn nghe. Trong lúc vô tình Kỷ Tử Mân liền nhớ thông tin cơ bản của Ngôn Hành, sau khi phát hiện ham mê chơi bóng rổ của đối phương, bởi vì vị trí địa lý thuận tiện, càng vô thức chú ý đến hắn.
Tục ngữ nói rất hay: đã có lần một tức có lần hai, không có lần ba tất không thành lễ. Kỳ thật bình thường chỉ dùng đến câu đầu, thường thường dùng để hình dung chuyện rất có khả năng xảy ra lần nữa.
Thời gian làm việc của Kỷ Tử Mân tự nhiên là an bài theo thời khóa biểu, sau từ đồng sự nghe nói một tuần Ngôn Hành ít nhất sẽ xuất hiện một lần. Nhưng tỷ lệ gặp gỡ của hai người ở quán cafe còn không bằng số lần nhìn thấy ở trường học.
Cho nên có một số việc đã là định trước, ví như lần nữa gặp được đấu trường chia tay trực tiếp.
Đó là thời điểm chuẩn bị kết thúc học kỳ I năm hai, Kỷ Tử Mân vì giáo sư cho tan học muộn, phải vội vàng chạy tới quán cafe. Chờ cậu thay xong quần áo cột tóc gọn gàng, mới phát hiện Ngôn Hành ngồi trong khu sô pha ở góc quán.
Cafe trên bàn uống một nửa, đồng sự Tiểu Mễ nổi máu bát quái xán tới nói với Kỷ Tử Mân:
-Đẹp trai vừa mới nhận được điện thoại, dường như đang đợi người đó!
Kỷ Tử Mân không mấy hứng thú, nở nụ cười không chê vào đâu được, nhanh chóng tiến vào trạng thái công việc biểu hiện ra thái độ phục vụ hài lòng chu toàn giữa các khách hàng.
Một cô gái mặc kiểu Hàn đẩy cửa vào, Kỷ Tử Mân bước lên mời:
-Hoan nghênh quý khách, xin hỏi có mấy người?
Nhìn thấy Kỷ Tử Mân cô gái đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
-Tôi hẹn với người khác.
Cô nhìn quanh bốn phía, phát hiện người muốn tìm mới gật đầu với Kỷ Tử Mân, lập tức đi thẳng về phía khu sô pha phía tay trái.
Kỷ Tử Mân cùng Tiểu Mễ tâm hữu linh tê nhìn nhau, biết cô bé này chính là người Ngôn Hành đợi.
Dưới ám chỉ tích cực của Tiểu Mễ, Kỷ Tử Mân mò thực đơn trên quầy đi về bàn đặt trong góc.
Chỉ là diễn viên đóng vai phụ còn chưa tìm được vị trí, lôi đài chia tay đã bắt đầu diễn.
-Học trưởng, có phải nếu em không chủ động tìm anh thì anh vĩnh viễn sẽ không liên lạc với em không?
Cô gái lã chã muốn khóc, tuy so ra kém vẻ mỹ mạo của học tỷ mỹ nữ năm trước, nhưng cô gái kiểu yếu đuối lúc khóc lên cũng làm người khác thấy đau lòng. Đáng tiếc bạn trai đối diện dường như không cảm giác, chỉ nhíu mày.
Ngôn Hành im lặng làm cô gái tương đối thất vọng, cô bắt đầu bất chấp nhỏ giọng lên án:
-Học trưởng anh luôn như vậy, chuyện gì cũng không nói, không muốn để em đi vào tim anh, dường như cái gì cũng không để ý. Em nhiều lần hoài nghi anh thật sự có nhìn em không? Anh có hiểu rõ em không? Anh có còn nhớ mình có bạn gái không?
Ai ~ nam sinh không tri kỷ là xấu xa nhất! (Tiểu Mễ)
Chỉ cần vẻ ngoài ưu tú những thứ khác đều là thứ yếu. (Kỷ Tử Mân)
-Em hình như không nằm trong nhật trình của anh, anh không hề coi em là chuyện quan trọng…
Oa ~ hẹn hò còn phải đặt nhật trình á, đẹp trai thật VIP. (Tiểu Mễ)
Giây phút của luật sư đều là tiền, đương nhiên phải sắp xếp. (Kỷ Tử Mân)
Cô gái ôm ngực đau lòng nói:
-Học trưởng, chúng ta chia tay đi.
Một kích trí mạng, Kỷ Tử Mân dường như lại nhìn thấy dòng ‘-9999999’, cho dù Ngôn Hành có nửa năm tăng level chỉ sợ vẫn không ngăn được thế công vô tình này.
Đáng tiếc yêu đương không thể tổ đội, chỉ có thể đánh đơn.
Tử vong không thể về điểm trọng sinh tìm người trị liệu mà phải ở tại chỗ đợi thanh máu hồi đầy; gặp loại boss này chỗ tốt duy nhất là không trừ điểm kinh nghiệm, ngược lại có thể thăng cấp.
Sau khi về thành đổi một bộ trang bị hoàn toàn mới, hoan nghênh lần sau quay lại khiêu chiến.
Lôi đài chia tay không chút sóng gió chấm dứt, Kỷ Tử Mân từ đóng vai phụ biến thành bối cảnh trong suốt im lặng lùi về quầy bar, lúc quay người cậu đúng dịp nghe thấy Ngôn Hành nói:
-Anh rất xin lỗi.
Cô gái nấc lên, cúi đầu lau nước mắt chạy ra khỏi quán cafe. May mà lần trước vì có khách quen phản ánh rất ồn ào, chủ quán liền tháo chuông gió treo trên cửa xuống, nếu không lại sẽ phát ra tiếng ầm ĩ.
Kỷ Tử Mân thầm than vì sao mình lại gặp phải chuyện này, đặt thực đơn trở lại quầy bar, vừa lúc quay đầu lại liền đối mắt với Ngôn Hành.
Gì vậy? Kỷ Tử Mân sững sờ, từ trong mắt đối phương hiểu ra hình như là hy vọng mình quay đó xem. Do dự một lát, cậu mới đi về phía Ngôn Hành.
-Xin hỏi quý khách cần gì sao? – Kỷ Tử Mân khách khí hỏi.
Ngôn Hành đẩy đồ uống mới uống một nửa trên bàn ra, nói:
-Một ly caramel macchiato.
Kỷ Tử Mân khó hiểu bưng cốc trên bàn lên, phát hiện hóa ra Ngôn Hành không phải uống cafe mà là sữa bò.
Một người đàn ông đến quán cafe gọi sữa bò uống? Thật sự quá chênh lệch với khuôn mặt lạnh lùng như băng kia rồi!
Nhưng người ta là khách, nào có phần để bọn họ ghét bỏ chứ. Kỷ Tử Mân làm một ly caramel macchiato cho Ngôn Hành, hình vẽ lần này là hình caro đan xen, cậu để Tiểu Mễ đưa qua.
Ngôn Hành tỉ mỉ nhìn cafe một lúc, cuối cùng mới chậm rãi uống từng ngụm đến hết.
Khi Kỷ Tử Mân lên năm ba từng nhìn thấy một nữ sinh về tất cả các phương diện đều không kém Kiều Hải Tinh, lúc Ngôn Hành đánh bóng rổ xong nhiệt tình đưa lên nước cùng khăn mặt. Nữ sinh rúc vào người Ngôn Hành, xem ra tài tử lại có đối tượng mới.
Sau đó Kỷ Tử Mân mới trong miệng Kiều Hải Tinh biết thân phận của nữ sinh kia, hóa ra là hoa khôi khoa ngoại ngữ, cùng tuổi với họ nhưng nhỏ hơn một khóa, mới du học từ nước Pháp về nước, vừa về đến liền tấn công hotboy khoa luật.
Bởi vì vẻ ngoài tương tự với Kiều Hải Tinh, có một số người nhiều chuyện thảo luận so sánh ngay trong diễn đàn trường, khiến fans hai bên cùng hai khoa cãi nhau. Cố tình khoa nghệ thuật không biết ăn nói như khoa ngoại ngữ, nhân số lại không nhiều như đối phương, ở trên mạng bị đánh cho hoa rơi nước chảy.
Kiều Hải Tinh có ấn tượng với hoa khôi khoa kia là vì mình cũng bị kéo vào vũng nước đục kia. Lúc cô biết khoa nghệ thuật cãi nhau thảm bại, hoa khôi quân địch còn lên mặt đáp lại ‘Cảm ơn mọi người ủng hộ, chu 3’ thì tức đến mức hóa thành mẫu dạ xoa, mặt lộ vẻ dữ tợn, lập tức tìm được bài viết để lại mấy chữ: không biết, không đẹp mắt bằng Tiểu P nhà tôi. (hình ảnh)
Hình ảnh đính kèm ầm ĩ trên mạng mấy tháng, bài viết liên tục lọt top, mãi đến khi có người kháng nghị mọi người lạc đề bài viết mới bị admin khóa lại.
Kiều Hải Tinh dựa vào bán đứng ảnh ngọc của bạn bè mà đạt được thắng lợi cuối cùng, mà tấm ảnh đánh bại hoàn toàn đối phương thật ra là Kỷ Tử Mân chụp hình giới thiệu trang phục cho Kiều Hải Tinh.
Kiểu dáng quần áo nghiêng về trung tính, nhưng đều là quần, cũng không cố gắng giấu đi giới tính của người mẫu. Song khuôn mặt Kỷ Tử Mân được trang điểm lên mị lực kinh người, khiến tất cả mọi người cảm thán nam sinh lớn lên như vậy thì nữ sinh đều chết hết được rồi.
Cũng bởi vì chuyện này, độ nổi tiếng của Kỷ Tử Mân được thăng cấp, không ít niên đệ muội đều rất ngạc nhiên mặt mũi thật của người mẫu, ồn ào đến thám thính tin tức. Mà kẻ thu lợi lớn nhất là Kiều Hải Tinh, đả kích tin tưởng của đối thủ không nói, trọng điểm là quần áo cô thiết kế bán hết liên tục, suốt ngày nhìn sổ tiết kiệm vui vẻ cười ngây ngô, miệng toét lên tận thái dương.
Kỷ Tử Mân không bị chuyện ấy ảnh hưởng, cậu đã sớm quen với ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người trên người mình, đi học, đi làm, vui chơi, ngủ, thời gian đã hình thành thì không thay đổi.
Đợt này Kỷ Tử Mân nghẹn đủ lâu rồi, liên tiếp hai đêm qua đêm ở nhà học tỷ, buổi sáng hôm sau không có lớp ngủ thẳng đến giữa trưa, vội vàng dội qua người rồi mới đi làm.
Vừa vào quán, Kỷ Tử Mân lập tức phát hiện bầu không khí kỳ lạ trong quán. Cậu bỗng nhiên rất muốn học Kiều Hải Tinh chửi mẹ kiếp, tình huống kiểu này hình như đã từng gặp qua, còn không chỉ một lần.
Tề Bạch đứng trong quầy bar rửa chén, cảm thấy liên tiếp ba lần gặp được cùng một người cùng một chuyện cũng rất bi kịch.
Kỷ Tử Mân vội vàng thay đổi đồng phục rồi chạy đến, vì xem kịch vui mà tóc cũng quên không buộc. Mọi người vừa vào cửa cũng rất cẩn thận, tỏ vẻ phim đã bắt đầu diễn, cậu bỏ qua không ít cảnh đặc sắc.
Hôm nay Tiểu Mễ xin nghỉ, Kỷ Tử Mân lặng lẽ chuyển đến bên cạnh học muội Đông Đông cùng trường, nhỏ giọng hỏi:
-Xảy ra chuyện gì rồi?
Nhân vật chính câu chuyện rất rõ ràng là hai người ngồi ở bàn sô pha tình nhân. Ngôn Hành mặt mũi tốt, nhân khí tốt, liên tục diễn nam nhân vật chính của ba bộ phim, mà nữ nhân vật chính thì là cô gái seaturtle, hoa khôi khoa ngoại ngữ.
-Ầm ĩ chia tay. – Đông Đông lời ít ý nhiều.
Lại nữa? Hai người này qua lại được ba tháng chưa?
Kỷ Tử Mân nhìn hai người đang chơi mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co lẫn nhau lại hỏi:
-Hiện đang tiến hành đến đâu rồi?
Đông Đông vẫn là một phát thanh viên có trách nhiệm, bắt đầu tua lại hiện trường ban đầu.
[Nói! Có phải anh có người khác rồi không?]
[Không có.]
[Nói dối! Ngày đó rõ ràng có một cô gái nghe điện thoại của anh!]
[Chị tôi.]
[Nói dối! Cô ta rõ ràng dùng giọng rất thân mật gọi anh là A Hành!]
[Chị ấy là chị gái tôi.]
[Nói dối! Cuối tuần em hẹn anh đều bị từ chối, chắc chắn anh ở nhà cô ta!]
[Tôi phải làm thêm, chị ấy là chị tôi, vốn ở cùng nhau.]
[Anh nói dối, anh nói dối, anh nói dối!]
Lúc Đông Đông thuật lại giọng nói sinh động hoạt bát, biểu cảm kích động rõ nét khiến Kỷ Tử Mân cảm giác như mình đang ở hiện trường, đích thân chứng kiến, còn muốn ban thưởng cho cô một con khỉ vàng.
-Nếu em không muốn tin tưởng thì tôi cũng không miễn cưỡng, dù em có quyết định gì tôi cũng sẽ không có ý kiến. – Ngôn Hành thở dài, dường như cũng hiểu được cô gái trước mặt rất khó nói chuyện.
-Anh nói thế là có ý gì? – Cô rùa biển sững sờ, không dám tin nhìn Ngôn Hành.
-Có ý gì đều tùy quyết định của em, tôi sẽ tôn trọng em.
Ngôn Hành không phán án tử mà trao quyền quyết định vào tay bạn gái, dù hắn cố ý chia tay cũng vui vẻ làm bên ‘bị đá’, rất biết cho nữ sinh mặt mũi.
Kỷ Tử Mân kinh ngạc phát hiện kinh nghiệm thê thảm sau hai lần đánh boss thất bại của Ngôn Hành lúc này level up up up không biết nhảy bao nhiêu cấp. Trang bị, phòng ngự, công kích của hắn đều thăng cấp, Kỷ Tử Mân nhìn thấy rất nhiều từ ‘miss!’ đỏ rực không ngừng xuất hiện, đối lập với giá trị tổn thương ‘-1500’, ‘-2000’ tí xíu của cô rùa biển, level của cô không cao khiên HP liên tục giảm, phòng ngự thất thủ.
Cô rùa biển có cố tình gây sự cũng coi là người đầu óc thông minh, nếu không cũng không vào được đại học T, không đi du học. Cô cao ngạo hất cằm, nuốt nước mắt vào bụng, trước khi HP thấy đáy cô đưa ra lựa chọn – chấp nhận ý tốt của Ngôn Hành, giữ tôn nghiêm của mình.
-Được, chúng ta chia tay! – Cô rùa biển hừ mũi, cầm túi xách hàng hiệu đứng dậy bỏ đi.
Mọi người ra sức vỗ tay trong lòng, từng người vẻ mặt kích động, hai mắt lòe sáng.
Kỷ Tử Mân cúi đầu bật cười, thuận tay cầm ly lập tức làm một cốc caramel macchiato, hình vẽ phía trên cũng thay đổi, là một chữ ‘Khen’.
Tự mình bưng cafe ra bàn, Kỷ Tử Mân chống một tay lên bàn, một tay chống eo, đợi phản ứng của Ngôn Hành.
Ngôn Hành nhìn hình vẽ trong chén, khóe miệng hơi nhếch lên.
Kỷ Tử Mân nhìn thấy nụ cười của hắn còn cho là mình hoa mắt, thầm nghĩ: Hóa ra tên này là ngụy mặt than.
-Hiện tại tâm tình không tệ, không cần uống cái này.
-À, coi như tôi mời khách có được không? – Kỷ Tử Mân không ngờ Ngôn Hành cũng rất hài hước.
Ngôn Hành cúi đầu uống một ngụm, nói:
-Cảm ơn.
Kỷ Tử Mân ừ hử một tiếng đáp lại, ánh mắt từ trên xuống dưới quan sát Ngôn Hành ở cự ly gần, quả thật cảm thấy người đàn ông này tương đối phù hợp với thẩm mỹ quan của mình, càng nhìn càng thuận mắt.
Vốn tưởng rằng Ngôn Hành là một sâu lông EQ thấp, không cảm xúc, tiến bộ chậm chạp, luôn bị đá, không ngờ rằng sâu lông không thể khinh thường, một thân gai độc cũng có tính công kích, tên này quả nhiên có độc.
Kỷ Tử Mân đột nhiên có suy nghĩ đùa giỡn, thân thể nghiêng về trước, tóc nâu trời sinh hơi quăn rũ xuống bên mặt.
-Tôi nói, nếu thất vọng với phụ nữ, có muốn thử với đàn ông không?
Trong mắt Ngôn Hành lộ vẻ kinh ngạc, Kỷ Tử Mân chỉ muốn nhìn núi băng biến sắc, sau khi thực hiện được thì cảm thấy mỹ mãn. Nhưng lúc cậu đang muốn giải thích mình chỉ đùa thì ngón tay đối phương lại quấn lấy tóc cậu, dường như khó hiểu vì sao tóc của cậu lại ẩm ướt.
-Lời của cậu, tôi sẽ xem xét.
Kỷ Tử Mân há hốc mồm, đầu óc trống rỗng.
Hoàng tử vs Tài tử hiệp một, hoàng tử toàn bại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...