Không Hề Đáng Yêu


Tức khắc Giang Nhược cứng đờ, như chim sợ cành cong, quay người soạt một cái, nhìn người đến đầy cảnh giác, sau khi thấy rõ đối phương, trong lòng bèn thả lỏng.

Cô đã duy trì tư thế cúi đầu suốt thời gian dài, bỗng quay ngoắt người như thế, càng nhanh chóng bị cơn chóng mặt đánh úp, tay chân mềm oặt, cơ thể lung lay sắp đổ liền muốn ngồi xuống bồn cầu.

Lục Hoài Thâm đưa tay túm lấy cánh tay cô định xốc cô đứng lên, "Đứng cho tử tế."
Giang Nhược bịt miệng mình đang dính đầy chất nôn, người như thể càng ngày càng mềm nhũn, cô ỉu xìu nói hết câu: "Tôi choáng lắm, để tôi ngồi một tí."
"Cô định ngồi đâu?" Lục Hoài Thâm hơi nhíu đôi mày rậm, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi đồng tử ngà ngà say sóng sánh nước, dưới ánh đèn càng thêm lóng lánh.

"Bồn cầu ấy." Giang Nhược nói rồi trịnh trọng chỉ vào bồn cầu phía dưới.

Lục Hoài Thâm nhìn dáng vẻ cô đổ xiêu đổ vẹo, bỗng tức đến bật cười, "Cô thử nhìn kĩ lại xem, đây là bồn cầu?"
Giang Nhược nghe lời gục đầu nhìn thử ánh mắt đứng hình vài giây, mới bừng tỉnh đó là bồn tiểu nam, trong nháy mắt cảm thấy thẹn thùng.

Hơn nửa người cô đều dựa vào Lục Hoài Thâm, bàn tay to giữ chặt cánh tay cô để chống đỡ, cô vùi đầu, xấu hổ không thôi.

"Đã uống bao nhiêu rồi?" Lục Hoài Thâm hỏi.

Giọng nói trầm thấp không nhanh không chậm, khi nhận thức và ý thức đều đã dần mơ hồ, Giang Nhược nghe được, thấy du dương sảng khoái hết sức.

"Chẳng uống được được bao nhiêu..." Giang Nhược hồi tưởng lại vừa mới uống cái gì, tóm lại chỉ là rượu vang và rượu mạnh, còn đã uống bao nhiêu thì bỗng nhiên như chẳng còn kí ức vậy, mí mắt cũng ngày càng nặng trĩu, cả người vừa mệt vừa buồn ngủ, hận không thể lập tức nhắm mắt ngủ một giấc.

Giang Nhược cảm thấy có chỗ không ổn, tuy nói cô không thắng được cảm giác say, rượu kia nồng độ cồn cũng cao, nhưng để cơn say bốc lên vẫn cần phải có quá trình và thời gian nhất định, sao mà tình thế lại sống động thế này.

"Tôi..." Trong đầu Giang Nhược ù ù, thế giới như thể bị mất âm thanh, một khoảng yên ắng, khuôn mặt Lục Hoài Thâm trước mắt càng ngày càng mờ nhạt, cô cố gắng mở to mắt, nhưng chỉ còn sót lại một mảng sáng trắng xóa, cô vội vàng hoảng hốt muốn bắt lấy áo sơ mi của anh để mượn lực, thế nhưng ngón tay đã chẳng còn chút sức lực nào.

......!
()
Khi tỉnh lại, tay chân Giang Nhược vừa tê vừa nhũn, không cựa quậy được, trước mắt lúc mờ lúc tỏ, ý thức hỗn độn không rõ, khiến cô khó mà phân biệt mình ở nơi đâu.


Cô mở mắt một lúc mới phát giác người đang ở trên xe, thứ mà khi mờ khi tỏ kia chính là đèn đường hai bên phố xá, con đường này không phải là đường phồn hoa náo nhiệt của thành phố, trên đường người đi lại thưa thớt, hai bên theo thời gian mọc lên những tòa nhà chung cư cao vút, nhà nhà đèn đuốc sáng sủa lóa mắt dưới trời đêm.

Quang cảnh đó quá đỗi tráng lệ, thêm vào đó tư duy của cô ở vào trạng thái lập lờ giữa mơ hồ và thanh tỉnh, nhìn qua lại có cảm giác như đang nằm mơ.

Cô cất giọng yếu ớt, như kiểu uể oải mị hoặc lúc mới tỉnh giấc, cũng muốn cử động chân tay mỏi nhừ để thả lỏng gân cốt, kết quả là phát hiện nhấc tay mình lên khó khăn vô cùng, vừa động ngón tay đã có cảm giác tê rần từ cổ tay chạy tán loạn đến đầu ngón tay.

Kí ức trước khi mất đi ý thức dần dần đổ về, cô đã hiểu trong rượu mình uống bị người ta bỏ thứ gì đó.

Cô kinh hoàng tới nỗi máu chảy ngược, tay chân lạnh ngắt.

Giang Nhược muốn tìm cách chứng thức điều gì đó nên chậm rãi quay đầu nhìn người bên cạnh, trong mắt là nỗi hoảng sợ chưa tan biến, còn mang theo chút mong ngóng.

Tay Lục Hoài Thâm gác lên hộp tì tay ở giữa, một tay đang chống má nhìn cô, sau khi thấy nỗi sợ hãi trong mắt cô, mặt anh chẳng biểu hiện cảm xúc gì, nói: "Biết sợ rồi à?"
Dưới ánh sáng mờ mờ trong xe, đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh lộ ra không ít vẻ ôn hòa, nhưng đôi mắt đen vẫn sâu thẳm y như trước, lờ mờ ẩn chứa sự lạnh nhạt và xa cách.

Giang Nhược nhắm mắt, xoay đầu lại rồi mới mở mắt, nhìn nóc xe chăm chú, mới hoàn toàn thả lỏng.

Thả lỏng sau khi căng thẳng cao độ làm người ta nhất thời nảy sinh cảm giác sức cùng lực kiệt.

Hẳn là cô chưa ngất quá lâu, trong xe mở điều hòa, trên người cô được đắp thêm một tấm chăn mỏng.

Qua hồi lâu mới hỏi: "Định đi đâu?"
Lục Hoài Thâm bình thản nói: "Định đưa cô đến cho Lương tổng."
Giang Nhược không ngốc đến mức coi lời này là thật nhưng nghe thấy hai chữ Lương tổng, nỗi hoảng hốt thuận theo sống lưng bò dần lên sau gáy, trái tim hết nhẹ nhõm lại căng thẳng, căng thẳng rồi lại nhẹ nhõm.

Nếu thật sự để Lương tổng thực hiện được ý đồ, không dám đảm bảo Thẩm Trình Cẩm sẽ không vì vụ làm ăn này mà đưa cô qua đó.

Xảy ra chuyện ở những nơi như thế, thật sự có thể nói là cầu cứu trong vô vọng.


Người cô đang toát mồ hôi, so với lúc mới tỉnh hình như sức lực đã hồi phục một chút, sau khi được được một đoạn cô cũng phát hiện đây là đường về biệt thự Lâm Hải, dáng vẻ cô bây giờ mà quay về để người nhà nhìn thấy quả thực cũng không hay.

Giang Nhược nói giọng thờ ơ: "Tôi muốn gọi điện thoại cho Trình Khiếu."
Lục Hoài Thâm lấy điện thoại ra tìm số, Giang Nhược ngăn lại, lời ít ý nhiều: "Dùng của tôi."
Lục Hoài Thâm chau mày, lộ vẻ mất kiên nhẫn rõ mồn một nhưng cũng chẳng nói gì thêm.

Giang Nhược vừa nhớ đến lúc từ phòng bao chạy ra mình chưa đem túi theo thì Lục Hoài Thâm đã hơi cúi người, thò tay lấy điện thoại trong túi xách đen cạnh chân cô.

"Ai giúp tôi xách túi ra thế?"
"Trợ lí của Thẩm Trình Cẩm."
Giang Nhược đưa tay ra khỏi tấm chăn mỏng, dùng đồng thời hai tay mới có thể cầm chắc được điện thoại, mà tay vẫn còn khẽ run rẩy.

Cô vừa tìm số vừa nghĩ, loại thuốc này có khi nào sẽ lưu lại hậu di chứng không? Lại nghĩ sự xuất hiện của Lục Trọng và Hạ Tông Minh có phải là ý của Lục Hoài Thâm, đặc biệt đến giải vây thay cô? Người quen mà Thẩm Trình Cẩm muốn gặp ắt hẳn là Lục Hoài Thâm, vậy là Thẩm Trình Cẩm nói với Lục Hoài Thâm cô ở đây sao? Nhưng làm thế nào mà anh ta biết quan hệ giữa cô và Lục Hoài Thâm?
Luôn cảm thấy trong chuyện này có mối quan hệ dây mơ rễ má, tất phải do một mắt xích nào đó liên kết tất cả mọi chuyện với nhau.

Nhưng cô không đủ tỉnh táo, hiệu quả của thuốc đã giảm đi nhưng cảm giác choáng váng vẫn đang tiếp diễn, năng lực suy xét cùng khả năng tư duy logic cũng giảm mạnh, trong đầu lộn xộn, không cách nào tổng hợp các loại thông tin một cách logic rõ ràng.

Đúng lúc này điện thoại đã kết nối.

Giang Nhược: "Trình Khiếu, tối nay chị không về đâu, em chú ý trong nom mẹ một chút."
Mỗi lần Giang Nhược nói mấy câu kiểu đó với Trình Khiếu đều sẽ có cảm giác mình là phụ huynh vì công việc mà bỏ bê con cái, bởi thế tràn đầy cảm giác tội lỗi.

Trình Khiếu sững lại: "Chị ở đâu?"
Giọng Giang Nhược nhỏ nhẹ: "Chỗ Lục Hoài Thâm."
Trình Khiếu im lặng vài giây rồi tắt phụt điện thoại, kiên quyết không do dự, như muốn qua đó biểu thị nó bực bội vì hận không thể rèn sắt thành thép.

Giang Nhược chẳng biết phải làm sao, tắt máy, nắm chặt điện thoại trong tay.


Xe lái vào đường núi trong khu biệt thự, trên xe tĩnh mịch, hai người không hẹn mà cùng duy trì sự trầm mặc, Giang Nhược gác tay lên tay vịn cửa xe, ấn chốt hạ một phần ba kính xe xuống, mệt mỏi dựa vào ghế, khẽ nhắm hờ mắt, ánh mắt ngó đau đáu ra ngoài xe, cơn gió mùa hè nóng ẩm phe phẩy qua gò má, cô dường như cảm nhận được sức lực trong người đang hồi phục với tốc độ chậm rãi.

Xe dừng trước cửa, Giang Nhược đã có thể miễn cưỡng đẩy mở cửa xe, tuy vậy muốn cô dựa vào sức chính mình tự đứng lên thì quá tốn sức, hơn nữa nếu còn phải đi xung quanh thì việc này tạm thời đừng nghĩ đến làm gì.

Nhưng Giang Nhược không muốn mở miệng xin Lục Hoài Thâm giúp đỡ.

Trước kia chỉ cần nghiến răng thì có thể mỉm cười mà nói chuyện, làm việc nhưng sau đêm đó, bất giác cô cảm thấy khó khăn hơn rất nhiều, cô cứ không thích chịu thua Lục Hoài Thâm, cho dù là hư tình giả ý, cô cũng không muốn nữa.

Lục Hoài Thâm đã đẩy cửa xuống xe, phịch một tiếng đóng cửa lại.

Giang Nhược nhìn chằm chằm đằng trước cũng không hề liếc ra ngoài cửa xe.

Tài xế nói: "Phu nhân, chị không xuống xe ạ?"
"Xuống đây." Giang Nhược nói, nhìn cửa xe mở một nửa, đứng dậy ra ngoài.

Chân chạm mặt đất nhưng không vững chãi, lửng lơ giống như giẫm trên bông, cô chống lên thân xe gắng gượng đứng vững, động tác đóng cửa yếu xìu, cửa xe cũng không đóng chặt được, mở ra lần nữa, dùng hết sức lực đẩy một cái đã đủ khiến cô muốn đứt hơi.

Thân xe rung lên, tay cô vừa định vịn lên nóc xe không thể không rút về, tài xế đã lái xe vào gara.

Cô cứ đứng mãi như thế trong sân, chẳng có gì để hỗ trợ mượn lực, căn bản cô bước không nổi.

Lục Hoài Thâm mở cửa ở huyền quan, xoay người nhìn Giang Nhược đứng cách xa mấy mét.

Trong sân sáng lên vài ngọn đèn, ánh sáng bao trùm cả thân hình gầy gò của cô, cô lạnh nhạt nhìn anh, điệu bộ không thèm nói chuyện muốn ra sao thì ra ấy, ngược lại làm Lục Hoài Thâm không dằn được cơn nóng giận trước.

Ánh mắt anh bớt đi vẻ xa cách, hứng thú tràn trề hỏi cô: "Cô định đứng đó đến lúc nào?"
Giang Nhược trả lời anh: "Đứng đến lúc nào đi được thì thôi."
Rõ ràng trên mặt tràn đầy niềm vui nhưng vẻ tươi tắn đó không ánh lên trong đáy mắt, nơi ấy vẫn ngập tràn sự lạnh nhạt cùng phòng bị.

Lục Hoài Thâm biết chỗ khó của cô, cố ý hỏi thế chẳng qua là muốn cô ngoan ngoãn mở miệng xin anh giống như bình thường, trong lòng Giang Nhược hiểu quá mà.

Lục Hoài Thâm thích phụ nữ dịu dàng biết nghe lời nhưng anh lại hà khắc với cô đến vậy, lúc cô làm bộ ngoan ngoãn thì anh thấy phiền chán, thấy cô giả tạo, lúc cô kiên cường nảy lửa thì lại muốn thấy vẻ mặt cô phục tùng.

Giang Nhược nghĩ mà tê tái, người anh ấy không vừa mắt, làm gì cũng sai hết.


Cô không nhìn thấu suy nghĩ của anh, cũng lười chẳng buồn suy đoán.

Lục Hoài Thâm thu lại vẻ tươi cười, lạnh lùng liếc nhìn một mình cô kiêu ngạo đứng đó nhất quyết giằng co với mình, thế là xoay người đi thẳng vào nhà, đóng luôn cả cửa.

Giang Nhược thử đi một bước, nhưng bước được mà đứng không vững, cứ chạm chân là muốn quỳ sụp về phía trước.

Giang Nhược dứt khoát chẳng kiên trì nữa, ngồi bệt ngay xuống đất, đầu óc xây xẩm, bứt từng ngọn cỏ được cắt tỉa gọn gàng, định đợi hiệu quả của thuốc tan đi.

Không bao lâu sau, Giang Nhược nghe thấy tiếng mở cửa, ngón tay hơi khựng lại.

Người kia đi thẳng đến, Giang Nhược ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi lại nghiêng đầu ngắm anh: "Làm sao?"
Lục Hoài Thâm ngồi xổm xuống, nét mặt bình lặng, trong đôi mắt lạnh băng phản chiếu gương mặt cô, "Nói đi, cô cứ bướng bỉnh với tôi mãi là sao?"
Sắc mặt Giang Nhược bình thản, dáng vẻ không vui cũng chẳng buồn, "Tôi không bướng bỉnh với anh."
"Thế nào, cô định chơi trò chiến tranh lạnh với tôi?"
"Chiến tranh lạnh, với quan hệ giữa anh với tôi thì có cần thiết không?" Đuôi mắt dài khẽ cong cong, lúc cố ý cười hờ hững để lộ vẻ phong tình như ẩn như hiện, vô cùng quyến rũ người khác, nhưng lại không nhìn ra được một tí tình cảm chân thật nào, kiểu như hồ li tinh đang rắp tâm gây tai vạ cho người ta.

Lục Hoài Thâm dừng một lát, như cười như không hỏi: "Tôi với cô có quan hệ gì?"
Thà rằng Lục Hoài Thâm cứ hững hờ với cô cho xong, chứ Giang Nhược chẳng hề muốn thấy anh cười.

Mí mắt cô chớp chớp, cười nói: "Mối quan hệ mà chỉ với một tờ chứng nhận li hôn và một phần cổ phần được hoàn lại theo hợp đồng là có thể kết thúc."
Lục Hoài Thâm mím đôi môi mỏng đánh giá cô, đôi mắt âm trầm quá đỗi, Giang Nhược cúi gằm đầu, vô thức muốn né tránh tiếp xúc ánh nhìn của anh.

Trầm mặc vài giây, cánh tay dài của Lục Hoài Thâm luồn dưới khuỷu chân cô, ôm chặt eo cô bế lên.

Giang Nhược đặt tay lên vai anh hết sức yên tâm thoải mái, "Cảm ơn nhé."
Ở huyền quan, cô đá bỏ giày trên chân, Lục Hoài Thâm bế cô lên tầng nhưng phòng đi vào lại không phải phòng dành cho khách.

()
Hà Nội, 29/8/2021
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui