Không Hề Đáng Yêu


Cuộc họp bắt đầu, đèn đã tắt, đôi mắt kia cũng theo đó mà bị bóng tối khỏa lấp, cái nhìn vụt qua trong chớp nhoáng khiến G hoài nghi là ảo giác của chính mình.

Giang Nhược đặt đồ xuống rồi đến phòng vệ sinh gột rửa vết bẩn dấp dính trên tay, dòng nước lạnh chảy qua da, truyền đến cảm giác đau buột không thể xem nhẹ.
Giang Nhược lật tay, nhìn mu bàn tay, hơi đỏ.

Cà phê kia vừa pha xong được bưng vào luôn, mới để nguội một hai phút, cũng chỉ nguội hơn nước sôi một tí thôi.

Cô chuyển động cổ tay, động tác mức độ hơi mạnh chút vẫn sẽ đau.
Nếu không phải Chung Thận giúp, cốc cà phê đó giội xuống, bất kể là ướt tài liệu hay làm bỏng G thì người đang dần trở thành trong suốt như cô, e rằng khó lòng mà ở lại.

Cô có thể cảm giác được cú huých ngày hôm nay là G cố ý.
Một giây trước còn chính mắt nhìn thấy cô bưng cà phê nhưng G bỗng nhấc tay không hề có dấu hiệu báo trước, góc độ lắt léo, va đúng vào tay bị thương của cô.

Giang Nhược cho rằng, trước đây làm trung gian để G và Lục Hoài Thâm gặp mặt đã đủ khiến G thay đổi cách nhìn về mình, ai ngờ cuối cùng sự việc đổ sông đổ bể.

Bản thân G chắc chắn sẽ không thừa nhận năng lực mình không đủ, phỏng chừng vì tư lợi mà đẩy trách nhiệm lên người cô.
Gửi gắm hi vọng lại thấy cô phá hỏng, cứ thường xuyên lặp lại sẽ cho người ta một loại tâm lí có xem trọng cô ta cũng uổng công, e là G còn ngứa mắt với cô hơn cả lúc ban đầu, tiếp đó có thể sẽ nghĩ, nếu cô đã là người Chung Thận lựa chọn vào, sao không dứt khoát tìm một lí do đuổi quách đi cho xong?

Mà đến nay cô vẫn không biết chút nào về suy nghĩ của Chung Thận, cho cô vào DS, để cô ở cạnh G, thì có lợi gì đối với anh ta?
Dù sao cô cũng chẳng cho rằng Chung Thận sẽ đồng tình hay có hảo cảm với một người phụ nữ từng gặp vài lần, nếu không thì rõ ràng biết G không thích cô còn đẩy cô đến trước mặt chị ta, làm thế có khác nào đang bới móc cô.

Giang Nhược nhìn gương mặt ủ ê trông gương, đau đớn kéo đến đến một trận, trong nỗi đau lại cứ lo sợ hãi hùng, mỗi ngày uống canh xương cốt đại bổ vẫn gầy đi một cân rưỡi.
Thật sự cô càng ngày càng ghét việc đấu đá nhau, bất kể là cô với nhà họ Giang hay G với Chung Thận, hoặc là dáng vẻ cô tìm cách mưu sinh ti tiện trong suy nghĩ các cấp dưới của G.

Nhưng mà luôn có thứ gì đó thôi thúc cô tiếp tục hướng về phía trước, bất luận là khát vọng mưu sinh cũng được, tinh thần trách nhiệm cũng vậy, dường như chỉ cần cô lơi lỏng một cái thì bản thân sẽ sa xuống vực thẳm.
Một mình Giang Nhược ở trong phòng vệ sinh hồi lâu, lau khô tay rồi ra ngoài.

Cuộc họp đến tận giờ nghỉ trưa mới kết thúc, gần hết buổi sáng trôi qua nhưng kết quả có vẻ không lí tưởng lắm.

Sắc mặt G phấn khởi, ngược lại nhìn sang Chung Thận, sắc mặt có chút nghiêm trọng.

Sau khi kết thúc hội nghị, chỉ còn lại Lục Hoài Thâm và Giang Cậm trong phòng họp, đóng cửa nói chuyện riêng.
Giang Nhược quan sát ý tứ đưa ra kết luận, đoán chừng là mấy người Lục Hoài Thâm với cậu cả chưa đàm phán xong, lại cho G thêm cơ hội tranh giành.

()

Giang Nhược và đồng nghiệp lập nhóm đến nhà ăn ăn trưa, đang đứng ở khu chờ thang máy, sau lưng vang lên tiếng bước chân và tiếng trò chuyện, sống lưng Giang Nhược chợt cứng lại.

Trong mặt kính cửa thang máy, phản chiếu mấy bóng hình dần tới gần.
Đồng nghiệp kéo Giang Nhược đứng sang một bên, cười với mấy người đàn ông mặc tây trang giày da, để người ta đứng trước mặt, Giang Nhược theo sau cạnh đó, cúi gằm mặt không lên tiếng.

Chung Thận nói: "Thời gian nghỉ trưa, không cần dè dặt thế."
Đồng nghiệp là một người mồm miệng lanh lợi hơn nữa còn có mắt nhìn, nhân lúc này tán gẫu vài câu với sếp, nói đùa vừa phải lại không lộ vẻ a dua xiểm nịnh.

Mà Giang Nhược đứng ở kia, cả người không ngay ngắn nổi, vì Lục Hoài Thâm cứ đứng bên cô, cô đi giày đế bằng, vóc người anh cao to, chắn mất một nửa ánh sáng phía trước cô.
Giang Nhược vẫn luôn không ngẩng đầu, hai bên đều coi như không nhìn thấy nhau.

Bao ngày không gặp, cộng thêm đủ thứ lúc trước, cho dù có cách nhau gần hơn nữa, giữa họ vẫn dựng lên lớp lớp bình phong.
Thang máy đến, Chung Thận nói: "Ưu tiên phụ nữ."
Đồng nghiệp ý tứ nói một câu: "Vậy thì ngại quá." Rồi mới mỉm cười xoay người đi vào.
Nhưng Giang Nhược quay người định lùi ra sau, "Tôi quên mang thẻ cơm rồi."
Đồng nghiệp giơ tay kéo cô vào trong, "Không sao, dùng của tôi trước đi."
Giang Nhược đã quay nửa người lại bị người ta túm trở lại, vết thương ở cả hai chỗ tay chân đều đau đến nỗi trong khoảnh khắc viền mắt cô ngấn nước, chân không đứng vững, theo quán tính lảo đảo lao vào trong.


Thật ra bước lên trước mấy bước là có thể đứng vững, chỉ là chân phải sẽ chịu đau một tí, Giang Nhược cũng chuẩn bị cắn răng chịu đau rồi, bỗng nhiên eo được người ta ôm chặt, hơi dùng sức giúp cô đứng vững.
Đã từng làm mấy chuyện gần gũi với nhau, mùi hương trên cơ thể người đó, hơi thở lẫn cảm giác đều đã thâm nhập vào tận xương tủy, trong thời gian ngắn không rút ra được, đến nỗi dù cô muốn quên đi thì vào lúc đối phương dựa sát vào, vẫn có thể phân biệt chuẩn xác.

Trái tim Giang Nhược thắt lại, cơ thể cũng cứng ngắc, phản ứng đầu tiên chính là co rụt bả vai, muốn tránh khỏi sự tiếp xúc này, đồng thời ngay khi cô đứng vững, cánh tay trên eo liền thu về.
Giang Nhược chỉ đành tê dại da đầu mà bước vào trong, cũng quên mất phải giả bộ nói tiếng cảm ơn vì sự giúp đỡ của anh trước mặt mọi người.

Cô cùng đồng nghiệp đứng vào trong cùng, ngẩng đầu là có thể thấy gáy Lục Hoài Thâm.
Giang Cận nghiêng đầu nhìn cô một cái ý tứ sâu xa, ánh mắt chẳng tốt lành là mấy, cô tức khắc cảm thấy sau gáy lạnh toát, cả người nổi da gà.

Cô nhớ đến lúc cuối cùng trước khi bước vào phòng họp, Giang Cận còn nói nhỏ một câu bên tai cô, "Cô và Giang Khải Ứng đang suy tính cái gì, hả?"
Lẽ nào Giang Cận đã biết ông nội bảo Cao Tùy điều tra nguyên nhân cái chết của bố cô.

Bởi vì tai nạn xe đã được vài năm rồi, khám nghiệm tử thi cho kết quả chắc chắn là tai nạn xe không có nghi ngờ gì, đã kiểm tra chiếc xe, không có dấu vết hư hại do người tạo ra, tài xế gây ra sự cố khi đang bỏ trốn thì bị tử vong, vụ án này đã có kết luận, bao nhiêu năm qua đi, bây giờ muốn phát hiện ra chút manh mối từ vụ án cũ thì mức độ khó khăn lớn vô cùng.
Giang Nhược tin rằng trên thế giới này chắc hẳn sẽ có người hao phí tâm tư thiết kế một vụ tai nạn xe "ngẫu nhiên" dây dưa đến vô số người trong đó, để đạt được mục đích cũng để bản thân tránh hiềm nghi, chỉ là không ngờ lại chuyện này sẽ xảy ra ngay cạnh mình.

Có người bởi vậy mà chết, bởi vậy mà ngồi tù nhưng kẻ đầu sỏ thực sự lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Giang Nhược nhìn Giang Cận, nếu tất cả những chuyện này đều do tự tay Giang Cận và Giang Vị Minh lên kế hoạch...!Vậy rốt cuộc cô đang đối đầu với loại người gì đây?
Ngộ nhỡ bọn họ diễn lại trò cũ, cũng dùng cùng một cách khiến cô bốc hơi khỏi nhân gian này thì sao?
Càng nghĩ lại càng sợ run người.


Giang Người dời ánh mắt, đồng nghiệp đẩy đẩy cô, "Tới rồi."
Sau cuộc họp ban sáng, tâm trạng G cực tốt, buổi chiều còn đặc biệt đến tìm Giang Nhược, bảo cô tối mai đi theo phó tổng của một dự án, cần phải xã giao.

Vốn dĩ là vì Chung Thận và G, thậm chí cả thư kí của G cũng không quen với cách người Trung Quốc nói chuyện làm ăn trên bàn tiệc.

Phó tổng là người Đông Lâm chính gốc, trước nay vẫn phát triển sự nghiệp ở vùng này, kinh nghiệm dạn dày, đối nhân xử thế lại tinh tường, bèn giao dự án này cho anh ta.
Mà Chung Thận và G lại không thể hoàn toàn không tham gia, thấy Chung Thận cử một trợ lí mới đi cùng, bên này G cũng miễn cưỡng bảo Giang Nhược đi, bảo cô đừng để xảy ra sai sót là được.

Giang Nhược ghi nhớ, ngày tiếp theo là thứ sáu, sau khi tan làm thay quần áo đã chuẩn bị sẵn, phó tổng đưa theo trợ lí, thêm Giang Nhược và trợ lí của Chung Thận, một đoàn bốn người đi đến hội quán tư nhân ở Thành Đông.
()
Hà Nội, 17/8/2021
Thế quái nào lại type chương 79 trước.

Suýt thì bỏ sót mất chương 78.

Lú lẫn quá thể=)))
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui