Liên tiếp hai ngày, thành phố Đông Lâm như bị chìm trong bể nước, bầu trời u ám, tuy nói mưa lúc dày lúc thưa nhưng chẳng khi nào tạnh, làm lỡ thời gian ra ngoài dạo chơi cuối tuần của vô số người, đến tối chủ nhật các tín hiệu cảnh báo khí tượng được gỡ bỏ, sáng sớm thứ hai càng có xu hướng trời quang mây tạnh.
Thật là trời không chiều lòng người.
Giang Nhược xuất viện vào thứ hai nhưng không thể lập tức quay lại làm việc, tay chân đều cần hạn chế hoạt động để nghỉ dưỡng, không thể không gọi điện cho Gisele xin nghỉ ốm.
G hỏi bao lâu có thể quay lại công ty.
Giang Nhược rút ngắn thời gian xuống mức tối thiểu nhưng vẫn thấy khó mở miệng: "Sợ rằng phải mất một tuần rưỡi......"
Bác sĩ nói tốt nhất phải nghỉ ngơi hai tuần thì cơ bản mới có thể hồi phục, nhưng Giang Nhược nghĩ, công ty cũng chẳng có chỗ nào phải làm việc nặng, dù tay chân bất tiện vẫn có thể miễn cưỡng ứng phó được.
Một khi thời gian rời đi lâu quá, hảo cảm không dễ gì lưu lại cho cấp trên sẽ chẳng khác nào tan tành mây khói.
G nghe xong, quả nhiên không vừa ý lắm, hơn nữa so với tưởng tượng của Giang Nhược còn gay go hơn, "Thế nào mà xảy ta chuyện vào đúng lúc này?"
Giang Nhược không tiếp lời được, thiên tai là thảm họa của nhân loại, ai có thể tránh được chứ? Nhưng cô đâu có gan mà oán thán như thế.
"Thôi vậy." Gisele nói rồi liền tắt điện thoại, không để cho Giang Nhược một phút một giây nào có cơ hội nói chuyện.
Giang Nhược nhìn điện thoại mãi, nhanh chóng cảm nhận được cảm giác tội lỗi ngày càng nặng nề, hận không thể ngay bây giờ đến công ty quẹt thẻ.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao ở một số nơi làm việc, phụ nữ phải bạt mạng đến thế, cho dù đang mang thai mà chưa đến ngày dự sinh thì vẫn chiến đấu dũng mãnh trên cương vị công tác ở tuyến đầu.
Bỏ qua một bên thực tế là nữ giới đã thua kém địa vị nam giới trong hàng nghìn năm, cho dù chỉ tách rời công việc trong ngày một ngày hai, đều sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ, không cách nào bắt kịp những thông tin hữu dụng trong ngành, điều đáng sợ là gặp phải đối thủ cạnh tranh nẫng tay trên, người khác đang không ngừng tiến về phía trước mà bạn trì trệ thậm chí còn đang thụt lùi từng chút một.
Chỉ cần nghĩ sẽ bị kéo dài khoảng cách với người khác cũng đủ để khiến người ta hoảng loạn.
Mà sở dĩ đối với việc Giang Nhược bỗng nhiên xin nghỉ dài thế, G cảm thấy không nói nên lời, thực ra là vì hiện tại đang cần dùng đến cô.
Bên Chung Thận truyên đến tin tức, sắp tới cậu cả sẽ nhập cảnh, đích thân gặp mặt Lục Hoài Thâm.
Chị ta mới chỉ ăn một bữa cơm với Lục Hoài Thâm, chuyện chính còn chưa bàn được mấy câu, vào lúc chị ta đang mưu tính buổi gặp mặt lần sau thì đối phương đã cách thắng lợi chỉ một bước, bảo chị ta không tức thế nào được?!
Thời gian không đợi người, G nghĩ trước khi cậu cả đến Đông Lâm, phải bàn chuyện với Lục Hoài Thâm lần nữa, nhưng Lục Hoài Thâm thẳng thắn từ chối.
Sau khi trải qua quãng thời gian ngắn ngủi bó tay hết cách, Gisele tĩnh tâm suy ngẫm cẩn thận vấn đề xảy ra ở đâu, nếu Lục Hoài Thâm coi như đã trực tiếp bày tỏ hiện tại không có ý hợp tác, vì sao lần trước đồng ý gặp chị ta? Nguyên do là bởi Giang Nhược sao?
G ôm tâm tư muốn thử nhờ Giang Nhược hẹn giúp Lục Hoài Thâm, vốn không biết bây giờ Giang Nhược với Lục Hoài Thâm đã ầm ĩ tới cục diện không thể vãn hồi.
Giang Nhược suy nghĩ, công việc này đành bỏ thôi, hạ quyết tâm sẽ không đi xin Lục Hoài Thâm nữa, cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại như thế, nợ ân tình càng ngày càng nhiều, nếu G có yêu cầu, cô lại phải vướng mắc chém mãi không đứt với anh.
Thế là Giang Nhược đồng ý trước với G nhưng chưa gọi cho Lục Hoài Thâm, ngày tiếp theo nói với G là Lục Hoài Thâm không muốn gặp.
G trầm mặc vài giây: "Ok." Nói xong ngắt điện thoại, âm thanh máy bận kia như thể đang tuyên bố với Giang Nhược, giá trị của cô đã quay về số 0.
Giang Nhược không kềm nổi nghĩ đến đêm hôm đó, hoặc gián tiếp hoặc trực tiếp đã đặt cô vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
......
()
G vừa nhận được tin tức chưa bao lâu liền được biết cậu cả đã đặt chân đến thành phố Đông Lâm, cuộc gặp gỡ với Lục Hoài Thâm và những người khác cũng nhanh tới mức làm người ta trở tay không kịp, lại không tìm được cách ứng phó.
Mà bên này, mấy người Lục Hoài Thâm, Chung Thận, cậu cả...!đã dành một ngày ở câu lạc bộ, chơi golf...!những hoạt động nhẹ nhàng lại lành mạnh đều chơi hết lượt.
Buổi tối cùng nhau dùng bữa, mỗi người tự đưa theo trợ thủ đắc lực của mình, bầu không khí bữa tiệc thoải mái mà sôi nổi, Hạ Tông Minh nói với Chung Thận về dự án nào đó mình phụ trách trước đây, Chung Thận nói có chút giao tình với vị lãnh đạo khó nhằn nào đó, lần tới có thể cùng nhau gặp mặt, sẽ dễ nói chuyện hơn.
Hạ Tông Minh ngay tức khắc đổi cách xưng hô với Chung Thận từ Chung tổng sang Chung đệ.
Lục Trọng xoi mói anh ta nói: "Em trai anh rải rác khắp thiên hạ."
Hạ Tông Minh chỉ Lục Hoài Thâm nói: "Vị này là anh trai."
Qua một lúc, Bùi Thiệu nhận được một cuộc gọi, đến nói với Lục Hoài Thâm: "Là Gisele gọi tới, vẫn muốn hẹn gặp anh."
Lục Trọng và Hạ Tông Minh ngồi cạnh Lục Hoài Thâm, tuy ai nói phần người nấy nhưng sự chú ý vẫn đặt ở chỗ Lục Hoài Thâm.
Lục Hoài Thâm thò tay ra chiếc gạt tàn đằng trước gảy tàn thuốc, "Từ chối đi."
"Từ chối rồi, nhưng cô ta hỏi tôi..." Bùi Thiệu ngập ngừng, muốn nói lại thôi, dường như khi mở lời nhất định phải cần dũng khí.
Lục Hoài Thâm: "Có gì thì nói đi, làm sao mà úp úp mở mở?"
Bùi Thiệu thầm nghĩ, là anh bảo tôi nói nhé, bèn bạo gan mở miệng: "Cô ta hỏi, gần đây anh có liên lạc với Giang Nhược không? À, chính là vợ anh đấy."
Hạ Tông Minh úi chà một tiếng nhích lại gần, hạ giọng khẽ cười nói: "Cậu còn vẽ rắn thêm chân, cậu ta sẽ quên vợ mình tên là gì chắc?"
Trong bàn tiệc tiếng người ồn ã, tiếng anh ấy chỉ đủ cho Lục Hoài Thâm và Lục Trọng nghe thấy.
Lục Trọng nghĩ hẳn là người này vẫn chưa biết chuyện thú vị ở nhà họ Lục hôm thứ sáu.
Chỉ thấy vẻ mặt Lục Hoài Thâm càng thêm dửng dưng, lạnh lùng nói: "Tự cho mình là khôn ngoan."
Hạ Tông Minh tinh mắt nhìn thấu, xem tình hình tức khắc phát hiện trong đó có gì không ổn.
Sau khi tàn tiệc, Hạ Tông Minh tìm hiểu được một số chuyện đã qua từ chỗ Lục Trọng, cũng biết trước đó Lục Hoài Thâm nể mặt Giang Nhược đi gặp Gisele, vì thể chịu một lần uy hiếp từ phía ông cụ, phải đem dự án làng du lịch do đích thân cậu ta quản lí nhường cho chú hai Lục Thừa Vân tiếp nhận.
Mà vốn dĩ Lục Hoài Thâm trước đây định nhờ Lục Trọng giúp cậu ta trông chừng dự án này, tránh để người khác hớt tay trên, nhưng bây giờ người hớt tay trên lại là bố đẻ Lục Trọng, hiện tại Lục Trọng bị kẹt ở giữa làm việc gì cũng không như ý.
Dù sao Lục Trọng cũng giúp đỡ Lục Hoài Thâm nhiều thế, Lục Hoài Thâm cũng không nỡ làm em trai mình khó xử, chỉ đành cứ thế để dự án ấy vuột mất, một phần tâm huyết đến cuối cùng lại dâng cho người ta.
Hạ Tông Minh không tiện bình luận điều gì, trầm tư một lát, chỉ nói hai chữ: "Họa thủy."Lục Trọng cũng không phản đối.
Hạ Tông Minh nói lạnh nhạt: "Lúc ban đầu nếu không phải tại Giang Khải Ứng, anh cậu sớm đã chẳng cần kiêng dè ông già nhà bọn cậu rồi.
Ngày trước chỉ vì một Giang Nhược mà giang sơn bản thân dốc sức kinh doanh bao năm bị đục mất một nữa, bây giờ cậu ta vẫn còn đâm đầu vào đó hả? Cái lão này có biết gì là dừng lại đúng lúc không, vì một người phụ nữ, đáng không?"
Lục Trọng nói: "Đáng hay không đáng không phải anh hay tôi nói là được, có điều tôi thấy, tuy anh ấy để tâm tới Giang Nhược nhưng nếu để anh ấy lựa chọn giữa người phụ nữ kia với tâm huyết của mình, anh ấy vẫn sẽ lựa chọn cái sau, chí ít chưa lún sâu, còn cứu được."
Hạ Tông Minh bảo: "Nói phét! Làm thế nào cậu nhìn ra được?"
"Anh ấy đồng ý đến gặp cậu cả, còn không đủ chứng minh tất cả? Chí ít anh ấy vẫn biết lợi ích không thể bỏ qua," Lục Trọng ngừng một chút, nhướng mày nói: "Có điều, đây cũng là dựa trên cơ sở đang hục hặc với Giang Nhược tới mức hai bên không thèm nhìn nhau."
Hà Nội, 14/8/2021
Hôm nay có bác nào đã ăn chè đậu đỏ chưa???
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...