Cửa đã đóng, A Du bị sự phản kháng kịch liệt của Giang Nhược kích thích đến mức thú tính quá độ, Giang Nhược còn chưa chạm tới cửa, A Du nhịn đau nhức đuổi theo cô, kéo cánh tay và tóc cô lôi trở về.
Cả người Giang Nhược ngửa ra sau, A Du giữ chặt tay cô, còn không ngừng tăng lực vào người cô, muốn quật ngã cô xuống đất.
Cơ thể Giang Nhược mất thăng bằng, cô bất đắc dĩ từ bỏ phản kháng trước, tất cả sức lực đều tập trung vào tay, ở thời điểm cơ thể sắp ngã xuống đất, hai tay chống ra phía sau, dùng sức cổ tay và cánh tay đỡ lấy phần lớn trọng lượng cơ thể.
Giang Nhược ngã ngồi trên đất, sau lưng chính là bức tường, bên trái là tủ quần áo của phòng chứa đồ, góc giữa tủ và cửa dựng một số công cụ nghề mộc, trong lúc Giang Nhược và A Du đánh nhau, đổ loảng xoảng một đống trên mặt đất.
A Du không cho cô chút thời gian nghỉ xả hơi nào, đầu gối chặn hai chân cô đá loạn vào háng, tay đẫm máu tươi mở năm ngón bóp chặt cổ cô, tay còn lại trực tiếp xé nát áo cô.
Cúc áo vỡ tan tứ tán, Giang Nhược bị bóp nghẹt thở, gáy bị đè lên vách tường không động đậy được, cô há miệng, ngẩng đầu lên, muốn lấy một tí tí không khí trong lành.
Vừa rồi khúc củi kia đánh một phát, A Du còn đang trong lơ mơ chưa tỉnh táo lại, ánh mắt không thể tập trung, sau khi xé bỏ áo Giang Nhược, mảng da thịt trắng sứ, khiến cho hắn nỗ lực ngưng tầm mắt, nhìn vào ngực cô.
Hắn nhếch môi, xen lẫn tiếng cười, nói chậm chạp: "Ông đây, hôm nay, xem mày còn chạy được không."
Nói rồi nhắm mắt lại, cúi đầu mụ mị hít sâu một hơi ở cổ cô.
A Du mở mắt ra nhìn lên mặt Giang Nhược, thấy cô khắp mặt đỏ bừng, kinh mạch trên trán nổi rõ, hai mắt trừng trừng lườm hắn.
A Du gầm gừ một tiếng, bóp cằm cô, hổ khẩu chặn cằm cô, một đôi tay gần như bao trọn cả mặt, siết một cái là có thể bóp vỡ xương hàm, hai mắt hắn trợn tròn, nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ nó còn trừng nữa, ông chọc mù mắt mày!"
Nói rồi định hôn lên môi cô, Giang Nhược quay đầu đi, A Du hôn vào ngón cái của mình.
Hắn tức hổn hển, buông tay bóp cổ cô mà sờ soạng xuống ngực, thời điểm đầu ngón tay vẫn ngừng ngực cô, mặt mũi A Du đột nhiên vặn vẹo, tiếng kêu rên vỡ òa qua kẽ răng.
Giang Nhược nghiến chặt khớp hàm, ánh mắt u ám hung tàn, tay đang cầm một cái cưa mộc, lưỡi cưa đã cứa rách quần áo A Du, lưỡi cưa lún sâu vào chỗ tiếp nối giữa bả vai và cánh tay, Giang Nhược đang kéo cưa mỗi lần lại đè xuống một ít, vì cằm căng cứng quá mức mà cơ mặt run nhè nhẹ.
Hai mắt A Du trợn ngược, cánh tay ban nãy bị cấu thủng vẫn luôn chảy máu, bắt đầu từ lúc lưỡi cưa lún vào da thịt vai phải của hắn, tay này liền vô ý thức ấn chắc xương ngực Giang Nhược.
Bên tai Giang Nhược là tiếng kêu gào đau đớn chói tai của A Du, cô lại như không nghe thấy cái gì, bất kì chỗ đau nào trên người cũng như đều biến mất.
Cô nhíu mày, trong tầm mắt chỉ có cưa, chỉ có máu tươi chảy xuống theo lưỡi cưa và bả vai hắn, cô như thể đã nghe thấy tiếng ào ạt rất nhỏ.
A Du muốn cướp cưa mộc trong tay cô, cô sống chết nắm lấy không buông, còn dùng sức lực và chấp niệm muốn tháo bỏ cánh tay hắn để ấn mạnh cưa xuống.
A Du đau đến mức mắt trắng dã, muốn lùi về sau, né tránh lưỡi cưa kia, nhưng hắn lùi một tấc, Giang Nhược đuổi một tấc, hắn không thể không bóp cổ cô một lần nữa, ép cô buông tay.
Khi người đang ở trong sợ hãi và áp lực tột cùng, có sức bật vô hạn đến đáng sợ.
"Buông tay! A ——" A Du dùng tay cào lung tung mặt Giang Nhược, công kích phần đầu cô.
Răng cưa lún vào xương, kéo càng thêm tốn sức.
Giang Nhược cảm giác có thứ ấm nóng bắn tóe trên mặt mình, một tiếng rên ú ớ từ cổ họng tràn ra, dần dần ngưng tụ thành tiếng rít dữ dội, cô kéo cấp tốc chiếc cưa dài trên tay.
Trần Sơn cùng khỉ còm đá văng cửa tiến vào trước nhất, ván cửa đụng tới chân A Du bật trở lại.
Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt chính là máu đông thành bãi, không phân rõ rốt cuộc là của ai, tiếng kêu của Giang Nhược thảm thiết chói tai.
Đầu óc Trần Sơn chợt trống rỗng, trái tim cũng phát run, "Kiều Kiều..."
A Du đang vung tay thay đổi phương hướng, muốn tấn công bụng Giang Nhược, Trần Sơn đờ đẫn như người điên, khỉ còm tiến lên túm chặt tay A Du.
Giang Nhược nổi điên, A Du phát cuồng, hắn thế mà tránh thoát khỉ còm, nắm lấy đầu Giang Nhược định đập vào tường, nhưng tay bất chợt khựng lại, tay tóm tóc Giang Nhược dần dần buông ra, đau đớn ngã xuống đất.
Sau khi A Du ngã xuống, lộ ra thanh củi trong tay Trần Sơn, trên bề mặt còn dính máu.
Mặt A Du rúm ró đau đớn, từ từ nhắm mắt, một cánh tay dặt dẹo lệch sang bên người, gần như chỉ còn một lớp da liền nhau.
Giang Nhược tóc tai bù xù dựa vào tường, Trần Sơn tức tốc cởi áo cộc của mình đắp lên người cô.
Vài người khác tiến vào sau, thấy tình cảnh không biết là kinh ngạc hay bị khiếp sợ, không một ai lên tiếng.
Giang Nhược giơ cưa trong tay lên, có máu tươi chảy qua cán cưa theo lưỡi cưa, trượt qua cánh tay Giang Nhược, men theo khuỷu tay nhỏ giọt trên áo cộc, nhuộm màu trắng thành đỏ tươi.
Từ mặt đến cổ cô toàn là vết máu, kéo dài mãi đến dưới chỗ áo cộc che mất.
Cô rủ lông mi, nhưng đôi mắt vẫn trợn, chăm chú nhìn A Du nằm trên đất.
Mọi người đều thấy được rõ ràng cả người Giang Nhược đều đang run rẩy, cầm cưa không buông, kinh hoàng xen lẫn tàn bạo trên mặt, cộng thêm gương mặt kia đầy vết máu, cực kỳ khiếp người.
Thật lâu sau, cô thả lỏng khớp hàm hỏi: "Chết chưa?"
Trần Sơn ngồi xổm xuống, thăm dò hơi thở của A Du, lại sờ thử động mạch của hắn, "Chưa chết."
"Thật đáng tiếc." Biểu cảm Giang Nhược gần như chết lặng, giơ tay muốn lau máu dính ở mí mắt, kết quả máu trên cánh tay còn nhiều hơn, dính cả lên mặt, càng lau càng nhiều.
Cô buông tay, mặc áo cộc vào, đứng lên, bước qua A Du trên mặt đất, xuyên qua đám đàn ông vây kín cửa, bước từng bước đến cạnh vòi nước trong sân.
Cô khom lưng vặn mở vòi nước, bỗng chốc đầu gối mềm nhũn, cô quỳ gối xuống đất.
Tiếng nước róc rách, Giang Nhược run rẩy giơ bàn tay vào dưới vòi, nước sạch lạnh thấu chảy qua da thịt, hòa trộn máu nước, chảy xuống cống.
Khi Trần Sơn đi tới, Giang Nhược đang hết sức chuyên chú lau rửa cánh tay, rõ ràng đã rửa sạch sẽ, làn da cũng bị cô xoa đỏ lên, cô như không nhìn thấy, vẫn đang dùng ngón tay ra sức chà xát da.
Trần Sơn bắt lấy cổ tay cô, nói: "Rửa sạch rồi," chỉ chỉ mu bàn tay cô, "Rửa ở đây."
Giang Nhược ngừng một chút, từ từ rửa sạch bàn tay mình, lòng bàn tay mu bàn tay đến khe hở ngón tay, xoa xà phòng lặp lại.
Trần Sơn bê tới cho cô một cái ghế đẩu nhỏ, "Ngồi rửa, không khó chịu nữa."
Giang Nhược nghe lời ngồi xuống, Trần Sơn lại bảo: "Tí nữa cũng rửa cả mặt đi."
Anh ta giống người lớn hướng dẫn trẻ con rửa mặt rửa tay, lúc nói, theo thói quen chỉ lên mặt cô dựa theo lời mình nói.
Giang Nhược vốn đang bình tĩnh nghe theo, bỗng nhiên dùng sức hất tay anh ta ra.
Sau đó giội nước sạch lên mặt để rửa, cô nhìn trong chậu, màu máu rất đậm, cô nhíu chặt mày, dùng cánh tay lau thử mặt, phát hiện cánh tay đã rửa sạch lại dính màu đỏ.
Cô sững người, hốt ha hốt hoảng giội nước, rửa lung tung mặt với tay, nhưng nước trong chậu càng ngày càng đỏ, cô lẩm bẩm: "Sao rửa không sạch..."
"Người cô có bị thương không?" Trần Sơn nhìn mặt cô, rửa sạch được nửa, không thấy có vết thương, chắc hẳn đều là máu của A Du.
Giang Nhược giống như thể không nghe thấy, vẫn còn rửa, rửa một cái lại nhìn chậu một lần, vẫn đâu đâu cũng thấy đỏ, cô kiệt sức nhìn mãi lòng bàn tay mình, "Rửa không sạch, rửa không sạch!"
"Đang rửa mà, sắp rửa sạch rồi."
Trần Sơn đang nói, phát hiện Giang Nhược ngó lom lom lòng bàn tay mình, đột nhiên cúi đầu nhìn kĩ đầu ngón tay, móng tay cô ta có thứ gì.
Trần Sơn cũng thấy, anh ta không biết đó là cái gì, nhưng Giang Nhược giống như bị cái gì kích thích, đặt đầu ngón tay ở trong dòng nước, không ngừng moi móc.
Sức Giang Nhược rất mạnh, Trần Sơn sợ cô làm mình bị thương, giữ lấy tay cô, "Sạch rồi sạch rồi, đừng rửa nữa."
"Chưa!" Giang Nhược hét vào anh ta, hốc mắt đỏ bừng, tóc ướt sườn sượt dính trên mặt, trên khuôn mặt không biết là nước hay nước mắt.
Trần Sơn thắt tim, nói với cô: "Thật sự không có gì nữa, đã rửa sạch rồi."
Giang Nhược bấm bụng ngón tay, lộ ra khe móng tay ngắn ngủn cho anh ta xem, "Vẫn còn!"
Anh ta hỏi: "Bên trong rốt cuộc là cái gì?"
Vừa nãy bên trong quả thật có gì đó, nhưng bây giờ đã sạch, Trần Sơn cảm thấy hẳn là Giang Nhược vừa bị kinh hãi cùng kích thích, ảnh hưởng tâm lý mà thôi.
"Thịt." Cô chuyên tâm mà rửa.
Trần Sơn: "Đúng, đó là thịt ngón tay cô!"
"Là thịt của nó."
Trần Sơn tắc nghẹn, nói không nên lời.
Giang Nhược rửa rất lâu, cũng đã rửa sạch sẽ tay và mặt, cô không biết cổ và ngực vẫn còn bẩn.
Trần Sơn không nhìn nổi, nắm bắt được điểm yếu của cô nên nói: "Được rồi, rửa sạch rồi, bây giờ đã khuya, mau đi ngủ, nửa đêm cô ở đây hóng gió biển, còn ép bụng thế, cô không sợ đứa bé không chịu nổi?"
Giang Nhược ngẩn ra, cúi đầu nhìn bụng mình, nhưng đập vào mắt lại là một nắm đỏ tươi.
Mặt cô lộ vẻ chán ghét, nắm vạt áo muốn cởi.
Trần Sơn vội vàng đè tay cô lại, "Về phòng thay, bên ngoài có người."
Giang Nhược giống con rối gỗ giật dây không có cảm giác, tùy ý để Trần Sơn dìu cô dậy, đưa cô về căn phòng ban đầu.
Lúc về, Trần Sơn đứng ở bên trái cô, chắn bóng người lắc lư ở cửa phòng chứa đồ, chỗ đó có người đang cấp cứu cầm máu cho A Du.
Giang Nhược vẫn không kìm được đưa mắt sang bên kia, Trần Sơn thấy thế, lại nghiêng người che đi.
Đưa cô trở về phòng, Trần Sơn liền canh ở bên ngoài.
Khỉ còm qua tìm anh ta, do dự một chút hỏi Trần Sơn: "Anh cảm thấy xử lý thế nào?"
"Ai?" Đầu lông mày của Trần Sơn nhíu lại chưa từng giãn ra.
"Còn có thể là ai? Đương nhiên là A Du."
Trần Sơn hỏi: "Tình hình hiện tại của nó thế nào?"
Khỉ còm lắc đầu, "Không ổn lắm, tay sợ là không giữ nổi."
Trần Sơn cân nhắc một tí nói: "Đưa đến bệnh viện đi, nếu không nhiễm trùng ở đây không thể chữa."
Khỉ còm cũng nghĩ vậy, "Sáng mai có thuyền, chờ trời vừa sáng, tìm một người đi cùng tôi, đem A Du tới bến tàu."
Trần Sơn gật đầu đồng ý.
Khỉ còm lại hỏi: "Tình huống của nó rất nghiêm trọng, sợ không chống được lâu thế, ngộ nhỡ chết trên đường thì làm thế nào?"
Trần Sơn nhìn khỉ còm, im lặng rất lâu mới nói: "Vậy chính là số nó thôi."
Tiếng nói chuyện bên ngoài không lớn không nhỏ, vừa vặn Giang Nhược đều nghe được.
Cô đứng sau cửa, không biết có phải ban nãy rửa nước lạnh lâu quá không, cả người cô lạnh toát, đang run không ngừng.
Cửa đã yên tĩnh, cô không biết đứng bao lâu, mới nhớ tới đi thay quần áo.
Cởi áo cộc, thình lình, trên ngực và bụng, toàn là vết máu, cô nôn nóng đến độ cầm ngay áo cộc để lau, nhưng không chỉ không lau sạch, mà máu trên áo cộc cũng in lên người mình.
Giang Nhược hít thở dồn dập, một lần nữa mặc áo cộc vào, tìm bộ quần áo sạch đi ra phòng tắm.
Trong phòng tắm không có gương, Giang Nhược không biết có còn chỗ nào không nhìn thấy chưa được rửa sạch hay không, cũng chỉ có thể đứng dưới vòi sen tắm hết lần này đến lần khác.
Trên bụng không dám dùng sức, cô chỉ dám lấy lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa vòng.
Hôm nay mọi thứ vượt quá sức chịu đựng, bất kể là về sinh lý hay tâm lý, giờ phút này dòng nước nóng ấm, hơi ấm vấn vít, trong sự ấm áp, như thể máu mới được lưu thông một lần nữa, sức chú ý của cô cũng dần dần hồi tụ.
Phần bụng truyền đến cảm giác trướng trĩu xuống càng ngày càng rõ rệt, lòng bàn tay Giang Nhược áp sát bụng, đau đớn nhắm mắt lại, cột nước giội xuống từ đỉnh đầu, chảy xuống theo chóp mũi và cằm.
Cô lau nước trên mặt, nhưng tay không ngăn được mà run lên, cô dùng tay kia ghìm lại, hai tay che mặt khóc nức nở.
Giang Nhược càng khóc, càng không dừng được.
Cô sợ hãi tắt nước, lau khô người mặc quần áo.
Nhà chính không có ai, dưới mái hiên cũng không ai, tất cả mọi người tụ tập ở phòng chứa đồ.
Tóc Giang Nhược còn đang nhỏ nước, cô đứng đã lâu ở cửa nhà chính cũng chẳng có ai phát hiện ra cô, cô không muốn tới gần bên kia, đành phải hô một tiếng: "Trần Sơn."
Giọng nói đã khàn.
Trần Sơn nghe thấy tiếng quay đầu, sau đó đi qua chỗ cô, "Làm sao đấy?"
"Tôi không thoải mái," Giang Nhược không ý thức được khi mình nói chuyện, ngay cả tiếng nói cũng run, cô vẫn ra vẻ bình tĩnh, thương lượng với Trần Sơn: "Mai tôi muốn đi bệnh viện cùng bọn họ."
"Không được."
"Bụng tôi khó chịu!" Giang Nhược nhìn anh ta không dám tin, gần như thất thanh, "Anh nghe thấy tôi nói chưa, tôi sắp không chịu nổi!"
Trần Sơn bóp bả vai cô, kéo cô về nhà chính, từ góc độ người ta nhìn vào, như đang tức giận xách cô vào phòng.
Trần Sơn đẩy cô vào phòng ngủ, trở tay khép cửa lại, hạ thấp giọng nói: "Chuyện sắp kết thúc rồi, cô sắp có thể về rồi, kiên trì thêm một tí."
Giang Nhược nhìn anh ta không nói câu nào, lúng ta lúng túng, giống như không hiểu anh ta đang nói cái gì.
Trần Sơn nắm bả vai cô lắc lắc, cưỡng ép cô lấy lại tinh thần, "Bây giờ sấy khô tóc rồi cố gắng ngủ một giấc, rất nhanh là có thể gặp được người cô muốn gặp, rốt cuộc có hiểu ý tôi không?"
Qua một lúc, Giang Nhược ngẩn ngơ nhìn ván cửa phòng ngủ màu sắc cũ kĩ, trong đầu hồi tưởng hết lần này đến lần khác hai chữ Trần Sơn dùng khẩu hình lặng lẽ nói với cô trước khi rời đi.
Ngày mai.
Đêm nay dài lạ thường, trong nhà gần như không có ai đi vào giấc ngủ.
Giang Nhược rúc trong chăn, nỗ lực bình phục tâm tình, giảm bớt co thắt tử cung, muốn kiên trì nhiều thêm một chút.
Mấy người Trần Sơn, khỉ còm đều đang đợi hừng đông, thời gian vừa đến, liền dùng tấm ván gỗ nâng A Du còn chút hơi tàn lên chiếc xe điện ba bánh, chậm rãi lái ra bến tàu.
Cùng mang đi còn có thẻ nhớ lấy từ máy quay.
Trên đường khỉ còm hỏi Trần Sơn: "Lúc trước Giang Nhược tìm anh làm gì?"
Trần Sơn hút thuốc giải lao, nói hời hợt: "Bảo là cô ta đau bụng, muốn đi bệnh viện."
Khỉ còm giật mình: "Sao anh không nói với tôi?" Bên ngoài đang đúng thời điểm mấu chốt, nếu Lục Hoài Thâm không thấy được Giang Nhược nguyên vẹn, chỉ sợ bọn anh Hỏa sẽ thất bại trong gang tấc.
"Cô ta giả vờ, tối hôm qua dọa cho cô ta sợ, muốn tìm cách đào tẩu.
Bệnh viện cách đây gần nhất đã có internet, có tín hiệu điện thoại, mày đoán cô ta đi rồi sẽ làm gì?" Trần Sơn cười xùy nói, "Đau bụng cái gì, dọa cô ta vài câu, thì hết đau ngay."
Khỉ còm thấy nhẹ nhõm trở lại, hài lòng nhìn Trần Sơn: "Không hổ là anh Sơn, may có anh.
Trước kia đoán chừng cô ta thấy anh dễ nói chuyện, bây giờ chắc biết lợi hại rồi."
"Đều là vì anh em cả." Trần Sơn vỗ vỗ vai hắn, "Sau lần này, mày có lẽ cũng là tâm phúc của anh Hỏa, còn tao, thì không làm nữa, về sau lúc có việc nhờ nhau, mong mày đừng quên tao."
Khỉ còm không biết nhiều về Trần Sơn, chỉ biết cho dù anh ta đã ở ẩn, cũng là người mà anh Hỏa cũng phải gọi một tiếng "anh Sơn", hiện giờ có thể nói ra lời thỉnh cầu với khỉ còm, thì trong lòng hắn khó tránh khỏi tự phụ đắc ý thêm mấy phần.
Bề ngoài vẫn khiêm tốn nói khách sáo với Trần Sơn: "Nói đi đâu thế, anh Sơn mãi là anh Sơn, sau này chỉ cần anh có yêu cầu, bất kì lúc nào cũng có thể tìm tôi."
Trần Sơn cười cười.
Tới bến tàu, khỉ còm cùng anh em nâng A Du lên thuyền, Trần Sơn thì đến khoang điều khiển thương lượng với người ta.
Trần Sơn đi ra, thuyền viên đang gọi ngư dân tăng tốc bốc dỡ hàng, khỉ còm chờ ở trên boong tàu, Trần Sơn bước qua, nói với hắn: "Đã nói xong với thuyền trưởng rồi, đến lúc đó bọn mày đưa A Du đi bệnh viện, ông ta sẽ chờ mày ở bến tàu, đưa mày về."
Trần Sơn đợi mãi đến lúc thuyền đi, mới về nhà bác Trần.
......
Tình trạng A Du không ổn, lúc tỉnh táo, lúc hôn mê, hơn nữa còn sốt cao.
Trên thuyền, hắn mơ mơ màng màng đau tỉnh, bên tai có tiếng động cơ "túc túc", còn có âm thanh tán phét với nhau của khỉ còm với người ta.
Thấy hắn tỉnh, khỉ còm liền không nói nữa, ngồi xổm bên cạnh nhìn hắn.
A Du môi khô khốc tróc da, hắn gian nan hỏi: "Còn bao lâu...!đến bệnh viện?"
"Khó chịu lắm à?" Khỉ còm hút thuốc, hà một hơi khói vào mặt hắn.
A Du không đề phòng, đột nhiên hít vào một hơi, sặc đến nỗi hắn ho khan mấy cái, tác động vào miệng vết thương, đau đến mức kêu lên.
Nhưng sau khi tự làm xong, thể lực của hắn thấu chi, hiện tại kêu mấy tiếng đã hết sức.
Khỉ còm bị hắn chọc cười to, nói với thằng em bên cạnh: "Ngu chết được."
A Du càng thêm khó lý giải.
Đột nhiên khỉ còm chỉ huy người bên cạnh, cùng nhau nhấc hắn, nâng hắn ra mép boong tàu.
A Du chợt nghiêng đầu, thấy một cái hòm sắt ước chừng to hơn hắn, khỉ còm mở cái nắp lên, nói lời tự đáy lòng với hắn: "A Du à, tao thay anh Hỏa cảm ơn mày, nếu không phải tối qua mày thú tính quá độ, bọn tao cũng không có tư liệu sống tốt như vậy để uy hiếp Lục Hoài Thâm, cú đánh nhập hồn cuối cùng này, mày đã đóng góp lớn."
A Du như thể dự đoán được việc sắp sửa phát sinh, mặt vốn không còn tí huyết sắc nào hiện ra vẻ kinh hoàng, "Anh khỉ, anh khỉ, tha cho em, không phải anh bảo...!sau này cho em đi theo anh Hỏa..."
"Tao có nói," khỉ còm gãi gãi đầu, "Nhưng mày đã làm ra loại chuyện đó, sao tao còn có thể cho mày đi theo anh Hỏa? Anh Hỏa cũng không dám nhận mày đâu.
Xem xong video này, Lục Hoài Thâm nhất định sẽ không bỏ qua cho mày, thế mà mày còn muốn đi theo anh Hỏa, chẳng phải là cố ý liên lụy anh ấy à? Tâm tư mày độc địa quá!"
"Là mày, là mày bảo tao làm!" A Du nói rồi giãy giụa, phát hiện mình sớm bị người ta bó thành bánh quẩy, mùi vị chờ chết này, quả thực càng khó chịu đựng hơn nỗi đau đứt tay.
"Ai bảo mày làm? Tao bảo mày biểu hiện cho tử tế, có phải bảo mày cưỡng gian Giang Nhược đâu!" Khỉ còm nắm lấy bên tay đứt của hắn giật một phát, anh em bên cạnh đồng thời nhét một con mực sống vào miệng hắn bịt kín.
Da thịt nối liền vai và cánh tay bị xé ra, giữa máu thịt có thể thấy được xương trắng, A Du muốn thét chói tai, nhưng con mực loi nhoi trong miệng hắn, râu mực vói vào cổ họng, tiếng rít cũng thành nôn khan.
Khỉ còm vỗ vỗ mặt hắn: "Vả lại sao tao có thể thật sự đưa mày đến trước mặt anh Hỏa được? Loại người như mày, hôm nay không phục Trần Sơn, ngày mai cũng có thể không phục anh Hỏa, giữ lại cũng là tai họa.
Có điều niệm tình mày lần này có công, tao sẽ nói với anh Hỏa, về sau ngày lễ ngày tết, bảo các anh em đều đốt ít giấy cho mày."
Nói xong, ném người vào hòm sắt, trong hòm còn chứa linh kiện nặng bị dỡ khỏi tàu trong quá trình sửa chữa tàu.
Khỉ còm gọi hai thuyền viên gần đó tới, tháo hàng rào bảo vệ, mấy người hợp lực đẩy mạnh cái hòm xuống biển, hòm sắt bị nhấn chìm vào nước biển trong nháy mắt, lặn sâu xuống đáy.
......
Khi Trần Sơn trở lại nhà bác Trần, Giang Nhược ngồi sau bàn sách trước cửa sổ trong phòng, đang cúi đầu không biết làm gì.
Nghe thấy động tĩnh, Giang Nhược ngẩng đầu nhìn, phát hiện là anh ta, ánh mắt cô cố định trên người anh ta vài giây, có thất vọng, sau đấy lại cúi đầu xuống.
Hứa Lãng đi qua hỏi Trần Sơn tình hình.
Trần Sơn nói: "Chắc không sống được lâu."
Hứa Lãng thở dài, "Khỉ còm kia trông không khác gì con khỉ gầy, nhưng trái lại con người rất tàn nhẫn, lợi dụng xong là giết."
Thỏ chết cáo thương, Hứa Lãng có phần hoài nghi sau chuyến này, bọn họ có thể thật sự rút lui an toàn không.
(Thỏ chết cáo thương: một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ/ bầu bí thương nhau)
Trần Sơn kéo Hứa Lãng ra ghế đu dây đằng sau hút thuốc, một điếu thuốc sắp hút xong, Trần Sơn mới mở lời nói: "Chờ tí nữa ăn xong cơm trưa, mày đến bến tàu lái hai cái thuyền ngày thường chúng ta mượn lại đây."
"Vâng." Sáng nay phải vận chuyển hàng, tối hôm qua anh ta vừa lái trả thuyền cho người ta.
Nhưng bọn họ ở đây nhàm chán, cũng chỉ có tí thú vui đấy thôi, thuyền kia tuy tồi tàn, lái trên biển dạo loanh quanh, lại nhảy xuống nước bơi vài vòng, cũng rất thích thú.
Hứa Lãng đang nghĩ, câu tiếp theo của Trần Sơn làm anh ta ngẩn người: "Chiều nay chúng ta rời đi."
"Cái gì?" Hứa Lãng vứt bỏ điếu thuốc cháy hết trên tay.
"Rời đi, đừng kinh động đến bất kì ai, cứ giả vờ như bình thường, nói là lái thuyền ra biển, đi bơi."
Tim Hứa Lãng đập tăng tốc, lập tức nhìn bốn phía xung quanh thử xem, đến gần rồi cắn răng nói: "Anh có biết anh đang làm cái gì không!"
"Không muốn bị bắt thì nghe tao." Trần Sơn nhíu chặt ấn đường, biểu cảm kia, Hứa Lãng biết là anh ta nghiêm túc.
Hứa Lãng đi tới đi lui, "Anh Sơn anh đang nghĩ cái gì!"
Trần Sơn rít mạnh một hơi thuốc rồi nói: "Không có gì ngoài ý muốn thì buổi chiều sẽ có người tới cứu Giang Nhược, đến lúc đó, người ở đây, không một ai chạy thoát được."
"Vậy cho dù chúng ta chạy được, Giang Nhược vẫn sẽ khai chúng ta ra, về sau chúng ta vẫn chỉ có thể làm kẻ lưu vong, rốt cuộc anh có nghĩ tới con gái anh không hả! Rốt cuộc anh định làm gì!" Hứa Lãng sốt ruột cào tóc mình, phẫn nộ túm lấy cổ áo Trần Sơn.
Trần Sơn để mặc anh ta phát tiết, "Tôi sẽ nói với cô ta, bọn bắt cóc chỉ có năm người."
"Nói như cứt! Anh không suy xét đến bọn người khỉ còm? Anh thấy bọn chúng giống người sẽ bao che cho chúng ta?"
Trần Sơn chụp bả vai anh ta, nhìn vào mắt anh ta bảo đảm: "Tao nói rồi, sẽ không có việc gì, tất cả cứ làm theo tao nói."
......
Hai người quay về, vẻ mặt Hứa Lãng như không có việc gì phát sinh, gọi hai người kia đánh bài.
Trần Sơn thì vào phòng Giang Nhược, lúc này mới thấy rõ cô đang làm cái gì.
Giang Nhược đang cắt móng tay, nhưng tay cứ run mãi, cắt cả buổi mới xong ngón tay cái.
Giang Nhược nghe thấy tiếng Trần Sơn vào cửa, quay đầu nhìn sang, suýt nữa cắt vào tay.
Trần Sơn đi qua, đoạt lấy cái bấm móng tay trong tay cô, lại kéo tay cô, Giang Nhược bỗng rụt về, Trần Sơn cố sức giữ chặt.
"Buông ra!" Giang Nhược tức giận.
Trần Sơn liếc cô một cái, hừ khẩy nói: "Cô cắt như thế, có cắt đến lúc Lục Hoài Thâm tới đón cô cũng cắt không xong."
Giang Nhược hơi ngớ ra, nhìn về phía anh ta tràn ngập hi vọng.
Ngày mai mà anh ta nói đêm qua chính là hôm nay, cô cả đêm không ngủ, lẳng lặng chờ, nhưng mãi tới bây giờ, cũng chẳng nảy sinh cái gì, cô cũng nghi ngờ có phải Trần Sơn đang lừa cô không.
Trần Sơn giữ vững ngón tay run nhè nhẹ của cô, bóp bấm móng tay, giúp cô cắt từng ngón một.
Thật lâu sau mới mở miệng: "Nhưng tôi có ít điều kiện muốn bàn với cô.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...