Đáy mắt Giang Cận lan tràn vẻ hung hiểm, Thủy Hỏa căn bản chẳng thèm để cảm xúc của anh ta vào mắt.
Thủy Hỏa nhìn anh ta nói lặp lại: "Chuyện của tao với mày không liên quan đến Lục Mã, mày thả nó ra trước rồi nói sau."
Lục Mã vốn không phải tên thật của thằng em kia, cũng như "Thủy Hỏa" vốn không phải tên thật của Thủy Hỏa.
Lục Mã họ Mã, đứng thứ sáu trong nhà, cho nên những người xung quanh đều gọi nó là Lục Mã.
Việc bọn họ làm có tính chất ranh giới quá mạnh, thời gian dài hành tẩu trong vùng đất xám, vì để bảo toàn bản thân, cũng để bảo toàn những người có liên quan đến mình, người nhà cũng được mà người yêu cũng thế, che tên giấu họ là chuyện thường.
"Ai bảo không liên quan tới nó?" Trái lại Giang Cận túm chặt không buông chuyện này, "Lục Mã nhận tiền của tao, làm việc cho tao, nhưng lại đánh yểm trợ cho mày.
Tạm chưa bàn đến việc này trong giới bọn mày có hợp lí không, tao chỉ muốn biết, lúc Lục Mã che giấu hành tung cho mày, mày đi đâu làm gì? Ngay từ đầu tao đã nói với mày, tao không thích hợp tác với người khiến tao không yên tâm," Ánh mắt anh ta âm u lạnh lẽo, trong nụ cười tỏa ra cảm giác giá rét: "Mày cạy người của tao, còn giấu tao làm việc khác, tao không yên tâm được, đây cũng không gọi là can thiệp."
Thủy Hỏa buồn cười: "Giang tiên sinh, tao thấy mày ngồi vị trí này lâu rồi, cái thói vênh mặt hất hàm sai khiến càng ngày càng nghiêm trọng.
Thủy Hỏa tao cũng chẳng phải bán thân cho mày mà quãng đời còn lại phải nhẫn nhục chịu khó cúc cung tận tụy vì mày."
Sắc mặt Giang Cận hoàn toàn sa sầm, không phí lời với hắn nữa, "Mày đi làm gì?"
Khẳng định là việc có ảnh hưởng tới anh ta, Lục Mã mới phải giấu giếm anh ta như thế.
Thủy Hỏa cũng không hề giấu giếm: "Đi gặp Giang Nhược."
Tức thì cơn giận của Giang Cận xông thẳng lên đỉnh đầu, nắm chặt hai nắm tay để trên tay vịn sofa, khớp xương gồng đến nỗi da tay trắng bệch, liền đó nắm tay nện một phát xuống sofa, đột nhiên đứng lên, chỉ vào Thủy Hỏa trừng mắt nghiến răng: "Trước khi vụ án của Giang Khải Ứng mở phiên toà, mày chạy đến trước mặt Giang Nhược xuất đầu lộ diện? Còn bảo không rắp tâm?"
Thủy Hỏa ngồi xuống ghế sofa anh ta vừa ngồi, vắt chân dửng dưng, rót cho mình cốc rượu, nói: "Mày sợ cái gì? Chuyện kia làm sạch sẽ, có tra cũng không tra được đến mày."
Giờ phút này Giang Cận căn bản không thể nghe được mấy lời qua loa tắc trách của Thủy Hỏa, cúi người túm chặt cổ áo Thủy Hỏa, nhấc cả người hắn lên, giận quá hóa cười: "Kiểu gây sự vào lúc mấu chốt này, tao thấy là mày cố tình gây cản trở tao.
Nếu vì mày mà lộ sơ xuất thì cách trát lỗ hổng, chỉ có thể là thủ tiêu người làm thủng."
Xảy ra chuyện, Thủy Hỏa chính là kẻ thế tội.
Giống như Chương Chí đã chết.
Thủy Hỏa nhìn lướt từ trên xuống dưới trang phục vest giày da của anh ta, bỗng nhiên cũng dùng sức siết chặt cổ tay anh ta, "Tao đây không giống với bọn miệng nam mô bụng một bồ dao găm như mày, so tàn nhẫn mày không bì nổi tao."
Hai người khí thế tương đương, so ra thì chỉ là ai ác hơn.
Giang Cận: "Đừng quên thời điểm mày sa sút, ai cho mày miếng cơm! Bây giờ mày ngoi lên rồi, muốn qua cầu rút ván hả? Cmn đừng quên mày vẫn là trọng phạm."
Thủy Hỏa xì một cái, vỗ vỗ cầu vai áo vest của anh ta như kiểu phủi bụi, "Trọng phạm giết người phi tang thay cho mày, thế mày là gì? Tinh anh xã hội của chúng ta, con trai trưởng của tân chủ tịch Giang thị, Giang tiên sinh à! Mày phải biết, việc bẩn thỉu mày làm bị lật tẩy, đừng nói là những danh xưng mĩ miều ấy chẳng còn nữa mà mày sẽ còn biến thành kẻ khố rách áo ôm đấy." Thủy Hỏa cười hống hách, gỡ từng chút một cái tay đang xách cổ áo mình: "Ông đây nhấp nha nhấp nhổm trốn đông núp tây đến mấy vòng, cũng chẳng sợ thêm lần nữa, thay hình đổi dạng lại là trang hảo hán."
Giang Cận sai là sai ở chỗ, quên mất người trước mắt, là kẻ mạo hiểm phạm pháp bất chấp tính mạng.
Kẻ mạo hiểm phạm pháp bất chấp tính mạng thì không sợ chết, cũng không sợ làm lại từ đầu.
Mà Giang Cận, anh ta chỉ sợ duy nhất bị trắng tay.
Thủy Hỏa buông lời tàn nhẫn xong lại trấn an anh ta như không hề gì: "Chuyện tao làm cho mày, sẽ làm gọn gàng sạch sẽ, không gây phiền toái cho mày, nhưng mày cũng đừng có chọc vào tao."
Giang Cận đứng lên, nghiêm mắt nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng cắn má không tiếng động dùng ngón tay chỉ chỉ hắn, rồi mang theo người đi.
Lúc sau Thủy Hỏa đi cởi dây thừng trói trên người cho Mã Lục, cả người Mã Lục vẫn đang phát run.
Chuyện đến nước này, Giang Cận sẽ không dùng nó nữa, mà nó chịu uy hiếp lại bán đứng Hỏa ca, chỉ sợ chỉ sợ ngay cả Hỏa ca cũng sẽ nghi ngờ nó sự trung thành của nó.
"Hỏa ca..."
"Làm sao?" Thủy Hỏa cởi bỏ dây thừng xong tiếp tục ngồi trên sofa uống rượu.
Lục Mã run rẩy đi tới, bịch một tiếng quỳ trước mặt hắn, nước mắt nước mũi giàn giụa, "Hỏa ca, Hỏa ca xin lỗi anh, em thật sự không có cách nào, Giang tiên sinh uy hiếp định xử mẹ với các anh chị em."
Tổ tiên cha chú Lục Mã đều là nông dân trong núi, mấy anh chị sau khi trưởng thành cũng xuống thành phố làm việc tay chân, không quyền không thế, không ứng phó được những rắc rối này.
Lục Mã cũng kiểu tuổi trẻ bướng bỉnh phản nghịch, chưa học cao trung đã xuống thành phố, đi theo anh cả tìm việc ở công trường xây dựng, kết quả nó không học hỏi tử tế, thường xuyên đi lêu lổng ở tiệm net quán bar, quen một số kẻ lưu manh đầu đường xó chợ, đi chung chạ theo người ta, biết có một số cách kiếm tiền nhanh, còn không phải chịu mưa dập gió vùi chịu khổ chịu mệt, về sau hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người nhà.
Còn giúp bọn quyền quý làm mấy việc cướp giật vụng trộm, lại rất nhiều năm về sau nữa, nhưng bất kể khi nào, chỉ cần nó có tiền trong tay, đều sẽ nghĩ cách mang một ít gửi cho người nhà, để anh chị nó sống tốt hơn một chút, cũng có thể cho mẹ già dưỡng lão.
"Mẹ em bốn mươi mới đẻ em, bố em chết rồi chỉ còn lại mỗi mình bà ấy, người già cuộc sống càng khó khăn hơn, em không thể làm liên lụy thêm đến mẹ em."
Hỏa ca nhìn thằng thanh niên không ngừng dập đầu, bộ dạng hèn mọn kia như đã từng quen, tâm tư của hắn có chút hoảng hốt.
Mãi đến khi "cạch" một tiếng, Lục Mã đập rất mạnh, đầu óc mê man, trán tóe máu.
"Đừng có vừa quỳ vừa dập nữa, ông đây còn chưa chết." Hỏa ca cau mày châm điếu thuốc, "Niệm tình mày có tí lòng hiếu thảo, lại vì tao mới bị đánh một trận, tha cho mày một lần, về sau xem biểu hiện."
Lục Mã phản ứng rất lâu mới lĩnh ngộ được ý tứ của hắn, liền nói cảm ơn Hỏa ca, em nhất định sẽ theo mỗi anh như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó.
.....................
Sau khi lên xe Giang Nhược rất yên lặng, lặng thinh không nói đến vụ Thủy Hỏa.
Khi về đêm, bê tông cốt thép được tôn lên bởi ánh đèn neon, nhà nhà lên đèn rực rỡ lóa mắt, cô chuyên tâm nhìn chằm chằm ngoài cửa, ngắm mê mẩn.
Lục Hoài Thâm cũng đang lái xe, không nói chuyện.
Sự im lặng kì dị ấy kéo dài rất lâu, Lục Hoài Thâm hỏi cô: "Thủy Hỏa có nói gì với em không?"
Giang Nhược ngẫm nghĩ, mấy lời đó lộn xộn trong ấn tượng, cô không chọn ra được câu nào trọng điểm nhất làm đáp án.
Đang sầu lòng, Lục Hoài Thâm thấy cô trầm lặng lại hỏi: "Em không có gì muốn hỏi?"
Giang Nhược cũng không muốn cất muốn giấu gì, thế nên cũng thuận theo lời anh nói, hỏi một vấn đề làm cô bứt rứt trong lòng muốn được biết: "Trước đây anh quen Thủy Hỏa không? Hắn nói mấy câu không rõ nội tình bên trong, khiến người ta cảm thấy hai người đã biết nhau từ lâu."
Lục Hoài Thâm cũng không giấu giếm, nói thản nhiên như thường: "Quả thực có biết, mười mấy năm trước gì đó."
Nghe chính miệng anh thừa nhận, Giang Nhược vẫn cả kinh, thế mà Lục Hoài Thâm lại từng tụ tập cùng người như vậy?
Có lẽ Thủy Hỏa của mười mấy năm trước, bản tính thuần lương, vốn không phải Thủy Hỏa như hiện tại thì sao? Cô lập tức an ủi chính mình như vậy, dẫu biết rõ chỉ là lấy cớ.
Từ mấy câu thật thật giả giả của Thủy Hỏa, cô nghe ra được, mười mấy năm trước vốn dĩ hắn đã chẳng phải người tốt theo nghĩ truyền thống.
Cô mím môi không hỏi tiếp.
Lục Hoài Thâm nhìn cô một cái, tiếp tục nói: "Chỉ có điều khi đó tên hắn không phải Thủy Hỏa mà gọi là Tùy Hà."
Giang Nhược nhìn về phía anh, trong lòng âm ỉ nôn nóng, muốn biết nhiều hơn.
Lục Hoài Thâm ngừng một chút, nhìn con đường phía trước nhòe sáng, "Nhưng mười mấy năm trước, Tùy Hà đã chết.
Anh không ngờ hắn ta vẫn còn sống, hơn nữa hai cái tên ' Tùy Hà ' và ' Thủy Hỏa ' có âm đọc trong tiếng Quảng Đông quá khác biệt, cho nên anh chưa bao giờ nghĩ đến kết nối chúng lại với nhau."
(Hai cái tên này trong tiếng Quảng Đông đọc khác nhau, nhưng trong tiếng phổ thông lại có cách phát âm na ná nhau)
Giang Nhược sửng sốt, tiếng Quảng Đông?
Cô không nhịn nổi, vội vàng hỏi chen vào: "Anh từng ở Quảng Đông?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...