Không Hề Đáng Yêu


Giang Nhược thoát khung chat, lại nhấn vào danh sách lời mời kết bạn, lời mời kết bạn đều là của bạn bè cao trung trong nhóm, nam nữ có cả.
Giang Nhược nhìn vài cái tên, lúc đi học căn bản chẳng giao tiếp gì mấy với bọn họ, thậm chí ấn tượng trong đầu cô ấy đang phai nhạt rồi.
Cuối cùng vẫn đồng ý thêm bạn.
Dưới sự khích lệ của lòng hiếu kì mà người bình thường không thể tránh khỏi, Giang Nhược ấn vào trang cá nhân của bọn họ, kế đó lướt lên xem, phát hiện cuộc sống của mấy người này thật là muôn hình muôn vẻ.

Có người chụp ảnh du lịch rải khắp thế giới, cũng có người chơi xe sang đồng hồ hiệu, cũng không thiếu những người gia đình bình thường nhưng học hành chăm chỉ, vào được tổ chức hoặc doanh nghiệp nước ngoài, nhưng cũng đi công tác khắp thế giới, lúc than thở về công việc cũng lộ ra vẻ tràn đầy năng lượng và thỏa mãn.
Ngược lại trang cá nhân của cô ấy khá trống trải và buồn tẻ, lác đác vài bài, lướt một cái đến cuối trang, trong ảnh du lịch cũng không có tấm nào là ảnh chính diện.

Hơn thế từ sau khi gia đình gặp chuyện thì chẳng có bài đăng mới nữa, lần cập nhật trạng thái cuối cùng dừng lại vào tháng Giêng.
Từ đó về sau, ngay cả sự nghiệp học hành cô ấy cũng không thể không từ bỏ trước, còn về kì nghỉ cô ấy thậm chí còn chẳng dám nghĩ đến.
Giang Nhược vừa thở dài trong lòng rằng sự cố luôn ập đến bất ngờ không kịp phòng bị, vừa tắt điện thoại.
Lục Hoài Thâm lúc này không biết lại có việc gì, vừa đi sang phòng sách, cửa phòng không đóng chặt, khép hờ thành khe hở, Giang Nhược nhìn chằm chằm khe hở kia dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, cô ấy lại một lần nữa được lĩnh hội, cái gì gọi lại sự cố bất ngờ không kịp phòng bị.
Đỗ Thịnh Nghi vốn dĩ đã hẹn gặp tối nay lại hủy hẹn.

Nhưng lần này, Đỗ Thịnh Nghi đã đích thân gọi điện cho Giang Nhược để xin lỗi, bảo rằng chỗ cô ta tạm thời xảy ra sự cố.
Giang Nhược ngồi ở bàn làm việc, chống đầu bất lực, không thể phản ứng quá khích, cố hết sức hỏi với giọng điệu hòa nhã, "Không biết là sự cố gì? Chúng tôi có thể giúp gì không?"
Câu trước mới là những gì cô ấy muốn hỏi, câu sau chẳng qua là để khiến câu hỏi của mình trở nên hợp lẽ không gây phản cảm cho đối phương, từng lời nói từng hành động đều phải suy xét tới cảm nhận của cô ta.

Với vị trí hiện tại, cô ấy quả thực chưa đủ tư cách đứng trên cao để chất vấn Đỗ Thịnh Nghi.
"Không có gì," Đỗ Thịnh Nghi dừng lại, giọng điệu nghe vẫn giống như ấn tượng ban đầu cô ta để lại cho mọi người, kiểu thờ ơ với người cách xa ngàn dặm, vốn tưởng cô ta sẽ né tránh không nói, nhưng cô ta tiếp tục nói: "Chỉ là có người không muốn tôi nhận làm đại sứ thương hiệu của DS, thực ra cá nhân tôi vẫn hy vọng được hợp tác với công ty các cô, chỉ là cần một chút thời gian để giải quyết những rắc rối mà bên tôi gặp phải.


"
Giang Nhược bán tín bán nghi, trầm mặc giây lát liền trở lại quỹ đạo.
Cấp trên luôn giục giã, cô ấy không thể nhúng tay vào chuyện của Đỗ Thịnh Nghi, cũng không có quyền quyết định đợi Đỗ Thịnh Nghi giải quyết xong khó khăn của mình rồi mới bàn tiếp hay bây giờ đổi luôn người đại diện, hiện tại hợp đồng vẫn chưa kí, mọi việc vẫn có đường lùi.

Việc cô ấy có thể làm là báo cáo tình hình cho cấp trên, kéo dài lâu rồi cô ấy và Vương Chiêu cũng chẳng dễ làm việc.
Nói xong liền định cúp máy, nhưng Đỗ Thịnh Nghi lại nói: "Thật ra, công ty các cô không thể giúp đỡ, nhưng trái lại trợ lý Giang thì..." Nói đến đây, giọng cô ta đột ngột ngừng lại có phần mất tự nhiên, lại nói chuyển đề tài: "Thôi, xem như tôi chưa nói."
Giang Nhược đang mù mờ, bên kia đã tắt điện thoại.
Điều gì có thể chi phối quyết định của Đỗ Thịnh Nghi, ngoại trừ công ty quản lí của Đỗ Thịnh Nghi, cái Giang Nhược Đồng có thể nghĩ đến chính là đối thủ cạnh tranh.
DS với tư cách là một thương hiệu khách sạn cao cấp nổi tiếng toàn cầu, với danh tiếng hiện tại của Đỗ Thịnh Nghi mà nói, nhận chức đại sứ này, mang lại cho cô ta nhiều lợi thế hơn là bất lợi, theo lí thì công ty sẽ không ngăn cản.
Còn về đối thủ cạnh tranh, những người ban đầu lựa chọn, hoặc là nữ minh tinh lưu lượng hạng một, hoặc là tiểu hoa đán lấn sân sang màn ảnh rộng, Đỗ Thịnh Nghi ngoài thân phận cựu người mẫu hơi có sức ảnh hưởng trong giới thời trang quốc tế thì danh tiếng vẫn hơi kém hơn so với bọn họ.

Và dường như họ không quá coi trọng việc làm đại sứ thương hiệu cho khách sạn nước ngoài, cho nên không cần thiết phải cạnh tranh ác ý.
Giang Nhược nghĩ mãi không ra, ngẫm cẩn thận một lúc những gì Đỗ Thịnh Nghi nói, luôn cảm thấy đã bỏ sót cái gì đó, nhưng lại không có manh mối.
Cô ấy nói cho Vương Chiêu biết tin.
"Hôm qua tôi đã đoán được đầu mối rồi, và việc này chắc chắn sẽ lại xảy ra sai sót," Vương Chiệu bực không có chỗ trút, cả khuôn mặt lộ vẻ tôi biết ngay mà.
Lúc này Trần Thù Thù thấy Giang Nhược Nhiên đi tới, cô ta bước tới chào hỏi, sau đó ánh mắt vô tình lướt qua chân cô ấy.
Giang Nhược dựa vào bàn làm việc của Vương Chiêu, thu chân về phía sau, hôm nay cô ấy đi một đôi giày cao gót mũi nhọn màu trắng.
Trần Thù Thù hỏi, "Đúng rồi, bọn cô có biết đường Ngô Đồng có một nhà hàng Quảng Đông rất nổi tiếng không?"
Giang Nhược mím môi, lúc cụp mắt xuống, khóe mắt thấy Vương Chiêu đang âm thầm nháy mắt với mình, cô ấy mới ngẩng đầu nhìn về phía Trần Thiến Thiến, hơi mỉm cười: "Không biết, mùi vị thế nào?"
Trần Thù Thù nhướn mày: "Tối hôm qua tôi mới đi ăn, rất ngon.

Giới thiệu cho bọn cô."

Giang Nhược vẫn cười nói cảm ơn như cũ, trong phòng làm việc gió giục mây vần, cạnh tranh tốt xấu có cả, nguyên tắc của Giang Nhược là chỉ cần đối phương không quá đáng, thế thì cố gắng duy trì cảnh thái bình bề ngoài.
Tuy nhiên, Trần Thù Thù tỏ ra phản cảm với những người như Giang Nhược, ngoài mặt thì đối xử rất nhã nhặn với mọi người, ai biết sau lưng có còn bộ mặt khác không.
Cô ta nhếch khóe miệng cười lấy lệ, lại hỏi Giang Nhược, "Vụ Đỗ Thịnh Nghi tiến hành thế nào rồi?"
Ngay lúc Giang Nhược định trả lời, Vương Chiêu ngồi sau bàn làm việc, đập chiếc bút kí tên đang xoay trên tay xuống bàn phịch một cái, khinh thường hừ một tiếng, cười giả lả đáp: "Có liên quan tí gì đến cô à?"
Nói xong trợn mắt, đứng dậy lôi Giang Nhược đi vào phòng trà nước.
Trong phòng trà nước không có một ai, thuận tiện nói vấn đề riêng tư.
Vương Chiêu nhìn Trần Thù Thù qua tấm kính, "Bản thân thế mà còn không biết chột dạ, không đánh tự khai.

Thì chức vụ, đến thành viên hội đồng quản trị cũng móc nối được, chỉ biết dùng loại thủ đoạn nhem thèm người thua."
(nhem thèm: Cho thấy thức ăn nhưng không cho ăn để nhìn mà phát thèm)
Giang Nhược thở dài: "Bây giờ bên Đỗ Thịnh Nghi cũng chẳng có tiến triển gì."
Cô ấy thực sự hơi cảm thấy tội lỗi, vốn tưởng rằng đây là việc dễ dàng, có thể giúp Vương Chiêu thăng chức, ai ngờ trái lại còn làm cô nàng quấn chân vào vụ này.
Trong lòng Vương Chiêu vẫn luôn sắp xếp chuyện thăng chức, cũng gặp rắc rối với việc Đỗ Thịnh Nghi, "Tôi có một người bạn học ở công ty quan hệ công chúng đã hợp tác với đoàn đội của nhiều minh tinh.

Nghe cô ấy nói ngày trước có một nữ minh tinh vì cạnh tranh chức đại sứ cho một thương hiệu mỹ phẩm cao cấp, đã gặp mặt đối thủ của thương hiệu, bên ngoài thì buông tiếng gió là bàn chuyện hợp tác với người ta, nhưng ngấm ngầm tỏ thái độ nước đôi để đeo bám người ta, vì để nâng cao giá trị bản thân, tranh giành nguồn lực mà thôi.

Loại chuyện này chẳng hiếm lạ gì trong giới giải trí, nhưng ban đầu tôi thấy Đỗ Thịnh Nghi này là một người kiêu căng ngạo mạn, ai biết vẫn là cái đức hạnh này! "
Giang Nhược nói: "Không phải mấy hôm nữa cô ta sẽ có phim chiếu rạp sao? Có lẽ muốn đợi sau khi phim ra mắt xem xem phản ứng của công chúng thế nào.

Nếu phim bùng nổ và danh tiếng của cô ta tăng vọt thì đương nhiên chức đại sứ thương hiệu sẽ nhận mỏi tay.


Nếu không lí tưởng mấy, thì lại nhận làm đại sứ quảng bá cho DS, lúc ấy với cô ta mà nói cũng chẳng tổn thất gì."
Vương Chiêu biết bộ phim đó, cô ấy nói, "Cứ coi như nó bùng nổ đi, tỉ suất nổi của vai thứ chính có thể lớn chừng nào? Vả lại, kì nghỉ hè có nhiều phim ra mắt thế, sức nóng cũng chẳng thể duy trì được bao lâu."
Giang Nhược nói, "Chốc nữa tôi sẽ nói chuyện này với Gisele.

Nếu phía Đỗ Thịnh Nghi quả thực không thể cân đối, xem có thể đổi người không."
Thế mà nào biết, khi cô bước vào văn phòng đang định nói về chuyện đó, Gisele nhìn thấy cô ấy, chợt nhớ ra, bảo rằng người quản lý của Đỗ Thịnh Nghi đích thân gọi điện qua giải thích rằng gần đây Đỗ Thịnh Nghi đang chạy rohow cho phim điện ảnh, không thể tách lịch trình, buổi rohow kết thúc lại bàn sau.

Giang Nhược có phần ngu ngơ, cách nhìn nhận vấn đề của hai bên không giống nhau?
Sau khi suy đi nghĩ lại, nếu Gisele đã mở lời cho phép lùi lại thời gian, thì cô ấy cũng chẳng nói gì nữa.
Điều thú vị là, buổi chiều cô ấy nhận được cuộc gọi từ trợ lí của Đỗ Thịnh Nghi, nói rằng vì để bày tỏ ý xin lỗi, đã gửi tặng bốn vé tham dự buổi công chiếu phim, mời bọn họ xem phim trước, đồng thời chân thành mời Gisele và Chung Thận đến dự.
Vé đã phái người đưa đến trước giờ tan làm.
Người được mời đến buổi ra mắt này đều những người trong ngành và giới truyền thông.
Gisele tất nhiên sẽ không đi, bảo chị ta xem gần hai tiếng phim võ hiệp Trung Quốc, chị ta sẽ ngủ mất.

Nhưng chị ta lại yêu cầu Giang Nhược và Vương Chiêu đi, hai người họ là người giao thiệp chính, gọi một cái tên mĩ miều thì đến đó đồng nghĩa với nể mặt Đỗ Thịnh Nghi.

"Nể mặt cô ta? Sao cô ta không nể mặt chúng ta?"
Khi Vương Chiêu nói điều này, đó là sẩm tối thứ bảy, hai người đã ngồi trong rạp chiếu phim.
Họ ở vị trí giữa sát phía sau, đằng trước có một cặp vợ chồng minh tinh đang ngồi, cách hai ghế bên phía tay trái là một đạo diễn trẻ và một nhà sản xuất đang ngồi.
Vương Chiêu nói xong lại nhìn chỗ trống bên cạnh: "Cô nói xem có khi nào Chung tổng sẽ tới không?"
"Đoán là sẽ không đâu.

DS không phải nhà đầu tư.

CEO không đến mức đến xem phim vì một người đại diện phát ngôn chưa xác định."
Giang Nhược cảm thấy đây cũng là hợp tình hợp lý, nhưng không ngờ lại không nằm trong dự đoán.

Ngoài dự liệu, Trung Thận lại đến, đúng lúc phim bắt đầu phát sóng phần giới thiệu công ty sản xuất.
Ánh sáng không tốt, ba người vừa gặp nhau, gật đầu chào hỏi một tiếng, sau đó liền trầm mặc, Trung Thần ngồi bên cạnh Vương Chiêu.
Giang Nhược thích xem khoa học viễn tưởng của Hollywood, bộ phim kiếm hiệp kinh điển nhất trong tâm trí cô ấy là Ngọa hổ tàng long, nhìn dàn diễn viên có nhiều gương mặt trẻ nên cô ấy không quá hứng thú.
Cô ấy cụt hứng chống cằm nhìn chằm chằm màn hình, đột nhiên ánh sáng tối hơn, màu màn hình tối đen, đầu tiên nhất, dùng dãy kí tự nhỏ màu trắng liệt kê nhà sản xuất, Giang Nhược nhìn lướt qua liền sửng sốt.
Vương Chiêu bên cạnh cũng kích động vỗ nhẹ cô ấy, mức độ kinh ngạc không kém Giang Nhược, "Bác Lục đầu tư vào bộ phim này à?"
Giang Nhược tắc nghẹn, không trả lời được.

Bởi vì Lục Hoài Thâm chưa từng kể chuyện này với cô ấy, cô ấy biết trả lời từ đâu?
Cô ấy nhìn thấy tên của Lục Hoài Thâm trong số các nhà sản xuất, cô ấy tưởng mình bị hoa mắt, nhưng Vương Chiêu rõ ràng cũng nhìn thấy.
Bác Lục cần phải là nhà đầu tư chính thì tên của Lục Hoài Thâm mới có thể xuất hiện trong hàng ngũ nhà sản xuất.
Vương Chiêu lại tò mò: "Tập đoàn Bác Lục cũng bắt đầu phát triển mảng giải trí rồi à?"
Giang Nhược "ừ" một tiếng: "Chắc vậy đấy."
Khi xem phim, Giang Nhược chẳng xem vào, không hợp gu, quả nhiên không khơi gợi nổi hứng thú của cô ấy, tất cả tông màu đều xám xịt, cuộc gặp gỡ binh đao trong thời kì chiến tranh cũng quay tạm chấp nhận được.

Mọi sự chú ý của cô ấy đều bị thu hút bởi Đỗ Thịnh Nghi.
Trong phim, Đỗ Thịnh Nghi vào vai một nữ tướng, anh dũng bất khuất, sắc sảo nhạy bén nhưng lại đem lòng yêu nam chính thân phận thế tử.

Trên chiến trường, nữ tướng mặc áo giáp hiên ngang rung trời chuyển đất, nhưng khi rời trận lại mặc váy lụa, hy sinh tất cả để nam chính tranh quyền đoạt lợi.
Vậy mà tuy cô ta là nữ thứ chính, và rõ ràng đây là một bộ phim về ba người, nhưng từ đầu đến cuối cô ta không có tên.
Tất nhiên, bối cảnh của vai diễn này vẫn làm Giang Nhược cảm động lắm, nhưng không hiểu tại sao, cô ấy dường như không thích diễn xuất của Đỗ Thịnh Nghi lắm.
Hà Nội, 29/7/2022
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui