Không Giới Hạn
“Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt …” Giọng nói của SIRA vang lên “Chỉ số phòng ngự +1. Chỉ số phòng ngự hiện tại 29 …”
Không quan tâm SIRA nói nhảm trong đầu. Thiếu niên Ngọc Bách nhân lúc thiếu nữ chủ quan cường công liền chịu đựng tóm lấy cái cổ chân nhỏ nhắn khi thiếu nữ vung chân đá không kịp thu về. Dùng sức Ngọc Bách kéo lấy chân của thiếu nữ hất về đằng sau. Thiếu nữ cũng bị bất ngờ không kịp phản ứng theo quán tính bị động tiến tới lộ ra một lối ra phía sau.
Ngọc Bách sau khi loại được thiếu nữ giữ lối ra liền nhanh chóng chạy lao tới. Sau khi lao ra khỏi trận thiếu niên chưa kịp vui mừng thì nhìn thấy một vòng vây thiếu nữ đang đón đợi hắn. Thiếu niên Ngọc Bách mặt đen lại rồi … ngồi bệt xuống hét lên “TA ĐẦU HÀNG”
Mười thiếu nữ đội trưởng thấy vậy mắng thầm “Hàng cái con khỉ” Nếu không phải Phó hiệu trưởng ra mặt thì các nàng không được phép tham gia vào. Các nàng tham gia vào như kiểu bịt tai trộm chuông vậy. Hay nói đúng hơn là thiếu niên tiểu tử này chính xác đã phá được trận. Mọi người đều biết chỉ có thiếu niên này là không biết thôi.
Mười thiếu nữ đội trưởng đang muốn nện cho thiếu niên một trận thì giọng nói từ bên ngoài vang lên. “Được rồi...” Là giọng nói của Tâm lão vang lên Tiểu Bách ra đây đi” Các thiếu nữ đang chuẩn bị phát tiết thì bị kêu ngừng lại khiến cho các nàng có cảm giác như đang đấm vào gấu bông vậy. Chẳng thoải mái chút nào, các thiếu nữ mở ra một lối đi cho thiếu niên đi ra.
“Tâm lão …” Ngọc Bách nhìn thấy người quen vội vội chạy ra. Thiếu niên chẳng muốn bị vây thêm một giây nào nữa “Cháu chào Tâm lão. Chào cô.” Lễ phép chào hỏi hai người thiếu niên Ngọc Bách quay lại nhìn 101 thiếu nữ đang tràn đầy sát khí nhìn hắn nhất là cô nàng phong 203-T2 kia hai mắt nàng còn đang đỏ rực như muốn ăn thịt hắn vậy.
Mồ hôi chảy ra sau lưng khiến thiếu niên Ngọc Bách cảm thấy lạnh cả người. Từ lúc bắt đầu tới giờ Ngọc Bách cũng không biết mình đã làm gì nên tội mà bị người ta luân phiên đánh như vậy. Thật oan ức mà. Đang buồn bực suy nghĩ thì giọng nói của Tâm lão vang lên. “Tiểu Bách … Có muốn làm một cái giao dịch không?”
“Giao dịch …” Thiếu niên Ngọc Bách cười nói “Tâm lão có việc chỉ cần nói cháu sẽ đi làm a”
“Cái này không phải giao dịch cùng ta …” Tâm lão gật đầu mỉm cười chỉ vào 101 thiếu nữ nói “Là tiểu tử ngươi đi giao dịch cùng với các nàng a”
if (document.getElementById('DADIV_71659')) {document.write('');}
“Với họ …” Nhìn theo hướng Tâm lão chỉ thiếu niên mặt đen lại nói “Tâm lão đừng đùa cháu chứ.”
Tâm lão nhìn thấy sắc mặt của thiếu niên cười lớn rồi quay sang Phó hiệu trưởng Hoàng Vân nói “Giới thiệu với cháu đây là Ngọc Bách, mới nhập học hôm qua. Tiểu Bách đây là Phó hiệu trưởng Hoàng Vân.”
“Cháu chào Phó hiệu trưởng” Ngọc Bách lễ phép chào. Phó hiệu trưởng Hoàng Vân gật đầu cảm thán nói “Tiểu Bách được Tâm lão ưu ái thật là may mắn” rồi nàng quay về phía 101 thiếu nữ nói “Tổ đội tập hợp” 101 thiếu nữ nhanh chóng chia ra làm mười một hàng, riêng thiếu nữ phòng 203-T2 đứng một hàng.
Sau khi các thiếu nữ đã tập hợp xong. Phó hiệu trưởng Hoàng Vân mỉm cười nhìn các thiếu nữ nói “Giới thiệu với mọi người đứng bên cạnh ta đây là Tâm lão Tâm Lan …”
Các thiếu nữ đồng thanh chào Tâm lão trong lòng có nhiều nghi hoặc. Còn mười đội trưởng cả thiếu nữ phòng 203-T2 thì ngỡ ngàng. Các nàng đều biết vị Tâm lão này là ai. Mười một đôi mắt long lanh đầy ngưỡng mộ cùng kính trọng nhìn lại. Đây chính là một trong những tên tuổi huyền thoại xuất thân từ trường học này … Thượng Tướng Tâm Lan, một trong mười nữ Đô đốc của Quân đội.
“Còn thiếu niên này tên là Ngọc Bách …” Phó hiệu trưởng Hoàng Vân lại chỉ về phía thiếu niên nói. Các thiếu nữ ánh mắt bực bội nhìn về phía Ngọc Bách. Kẻ này chính là người vừa phá trận của các nàng. Có ai mà không buồn bực chứ. Bực nhất là thiếu nữ phòng 203-T2 nàng hận không thể chạy lên nện cho tiểu tử kia một trận.
“Được rồi …” Tâm lão bước lên một bước nói “Hôm nay mọi người đều làm rất tốt, nhưng vì thời gian tiếp xúc với trận hình chưa nhiều nên chưa thể phát huy hết tiềm lực. Vì vậy ta có một đề nghị …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...