Không Giới Hạn

Một dòng điện quen thuộc chạy khắp toàn thân thiếu niên khiến anh muốn khóc. Dòng điện chạy qua chân, chân anh không thể trụ được, anh phải nằm xuống. Dòng điện chạy qua tay, tay anh không tự chủ được, anh phải lượn sóng. Một dòng điện chạy qua tờ rim, anh không tự chủ … Âu ~

(Đại gia nào có thể đọc RAP đoạn này thì đọc theo lời RAP nha …Âu ~)

Co co giật giật, thiếu niên đang ở bên đường đang bị mắc chứng bệnh co co giật giật mãn tính. Mất khoảng năm giây, cơn co giật đã qua đi. Giọng nói của SIRA lại vang lên “Đã phân tích xong tình trạng luyện tập giác quan của ký chủ:

Thị giác 0%

Thính giác 0%


Vị giác 0%

Khứu giác 0%

Xúc giác 0%

Thiếu niên Ngọc Bách lúc này cũng đã tỉnh lại sau cơn co giật đang chuẩn bị phát tác thì nghe giọng nói của SIRA liền ngây người “Sao tất cả giác quan đều ở 0% thế. Chí ít cũng phải có một hai chứ?”

“Đây là chỉ số của các giác quang trong tình trạng phản xạ vô điều kiện tức là độ mẫn cảm của giác quan. Ký chủ độ mẫn cảm không tồn tại.” Giọng nói của SIRA vang lên

“Ai~ Cuối cùng còn cái gì cần nói nữa không?” Ngọc Bách ủ rũ đứng dậy nói

“Hệ thống phải tạm ngừng liên lạc để lên danh sách chương trình luyện tập tăng trưởng chỉ số cơ thể và chỉ số giác quan.” Giọng nói của SIRA vang lên “Thời gian mất khoảng sáu giờ đồng hồ.”

“Được rồi, ngươi có thể biến” Thiếu niên khó chịu nghĩ thầm “Suốt cả ngày hôm này thằng ác ôn này nó củ hành mình lên xuống làm mình mấy lần xíu chút củ tỏi rồi. Hiện tại có thể nghỉ ngơi đôi chút. Ai~”

Tiến về phía cánh cổng kim loại lớn. Lần này thì thiếu niên Ngọc Bách chẳng còn cảm xúc đâu mà chần chờ chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cánh cổng nữa hắn trực tiếp gõ cửa. “Bang … Bang”


Một lúc sau vẫn không thấy có ai ra mở cổng, thiếu niên chuẩn bị gõ cửa tiếp thì một giọng cáu gắt vang lên từ bên kia canh cổng. “Đậu … Đứa nào thất đức nửa đêm nửa hôm đi gõ cổng đấy. Không biết cái cổng này không có khóa à. Làm mất giấc ngủ của ông.”

“Cổng không có khóa?” Thiếu niên Ngọc Bách nghi hoặc tiến đến đẩy cái cổng. Một tiếng trầm đục vang lên. “A~.. thật không có khóa” Thiếu niên đi qua cổng ngó nghiêng thì thấy hai bên cổng có hai cái trạm gác. Cái trạm gác này bị lấp sau tường. Đứng ở bên ngoài thì không biết bên trong có thiết kế cái trạm gác này.

Lúc này có hai thân ảnh phân biệt đứng ở hai bên trạm gác. Mơ hồ thấy được hai người này đang mặc quân trang. Là bộ quân phục được sử dụng trong lúc chấp hành nhiệm vụ trên đó có các vật dụng cần thiết trong quá trình chấp hành nhiệm vụ.

Bộ quân trang hai người phía trước đang mặc rất đơn giản không có bao nhiêu cầu kỳ. Thiếu niên Ngọc Bách ẩn ẩn nhìn thấy trên đai lưng của hai người có treo một bao súng. Tay của hai người đang chạm vào báng súng khiên thiếu niên có cảm giác họ luôn luôn sẵng sàng chuẩn bị chiến đấu.

“Xuất trình giấy tờ” Người phía bên tay phải nói

“Giấy tờ …” Thiếu niên Ngọc Bách mơ hồ hỏi “Giấy tờ gì? “


Cạch … Cạch hai tiếng trầm muộn vang lên. Hai người trước mặt đã rút súng và lên đạn trong chưa đến một giây. Hai họng súng chĩa vào người khiến cho thiếu niên Ngọc Bách theo phản xạ tự nhiên giơ hai tay lên có chút căng thẳng nói.

“Chậm … Tôi đến để đăng ký nhập học” Đây là lần thứ hai trong vòng một giờ đồng hồ thiếu niên bị dọa xém vãi ra quần. Lần đầu là bị uy hiếp đằng sau, lần này làtrực tiếp đối diện làm cho thiếu niên còn căng thẳng hơn gấp mấy lần.

“Xuất trình giấy tờ” Người bên tay phải lại nói, lần này giọng nói có cảm giác lành lạnh hơn trước.

“Giấy tờ …” Ngọc Bách trong lúc căng thẳng nhớ ra một cái phao cứu sinh “Giấy … có có … Tôi có giấy nhập học”

“Xuất trình giấy tờ” Người bên tay trái lên tiếng giọng còn lạnh lùng hơn người bên tay phải “Thời gian mười giây bắt đầu đếm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui