Kiều Uẩn không nói chuyện, cách một hồi yếu ớt mở miệng: "Hai ngàn lần, ngày mai giao lại."
Bùi Nghiêu nói: "Sau khi biết cô trở lại, bọn họ đều muốn tới tìm cô, đương nhiên đều bị tôi ngăn lại, xem hiện tại tôi vất vả như vậy không có công lao thì cũng có khổ lao, chép phạt hay là thôi đi."
"Ba ngàn lần."
Kiều Uẩn lạnh lùng nói.
Bùi Nghiêu ngậm miệng, cảm thấy hiện tại nếu như còn không im miệng, bốn ngàn lần phỏng đoán không thể thiếu.
Hắn hận chính mình nhiều lời.
Kiều Uẩn tiếng nói mệt mỏi lười biếng hỏi hắn: "Anh tới làm cái gì?"
Bùi Nghiêu chép miệng một cái, này là khẳng định bị ghét bỏ đi?
Hắn nhỏ giọng nói: "Tôi muốn tới nhìn xem có có bị khi dễ hay không.
.
."
Hắn càng nói thanh âm càng nhỏ, chính mình đều cảm thấy mất mặt.
Kiều đại lão là loại người gì chứ, không đến phiên người khác khi dễ cô, trước chỉ số thông minh đó của cô ấy những người đó chẳng khác gì kẻ ngốc.
Bất quá lúc trước lục.
.
.
Cái gì tới.
Lục Đình tìm người đùa giỡn Kiều Uẩn, cũng liền là khi đó hắn hoài nghi Lục gia đối Kiều Uẩn không tốt, vì thế hôm nay liền tự thân tới cửa nhìn xem.
Hiện tại hắn tự hạ thấp địa vị đi tới cửa Lục gia bái phỏng, xem các ngươi còn dám đối xử không tốt với cô hay không?
Bùi Nghiêu cảm thấy buổi tiệc này thật sự có nhiều người đầu óc như có bệnh.
Mặc dù ba mẹ Lục làm người không sai, nhưng mắt nhìn người lại chẳng ra sao cả, nếu không phải như thế thì sao còn để Lục Đình nhảy nhót trước mặt Kiều Uẩn?
Kiều Uẩn như có điều suy nghĩ một lát, mới mở miệng: "Không ai khi dễ tôi cả."
Bùi Nghiêu không thể tưởng tượng nổi: "Đều đã có người ở trước mặt nhiều người vũ nhục cô rồi, cô còn cảm thấy không ai khi dễ mình?"
Kiều Uẩn thâm thúy nói: "Chúng ta là người lớn, người trẻ tuổi hay thích làm loạn là có thể lý giải.
Bất quá nếu như có điểm quá phận, cũng nên giáo huấn một chút, cho nên tôi mới im lặng để anh giả vờ trước mặt Lục Đình."
".
.
."
Bùi Nghiêu yên lặng nghĩ, người nào đó tựa hồ như đã quên cô cũng chỉ mới mười tám tuổi.
Chẳng qua nếu như có một ngày Kiều Uẩn nói cho hắn biết, cô là một lão yêu quái tu luyện ngàn năm, hắn đều sẽ không hoài nghi nửa phần.
"Con người cô vẫn cứ như vậy."
Bùi Nghiêu khuyên nhủ cô, "Nếu như có chuyện gì phiền lòng thì cần phải nói ra, nhưng cô vẫn luôn tỉnh táo đến mức không giống bình thường người."
Kiều Uẩn thành thật trả lời: "Tôi vốn cũng không phải là người."
".
.
."
Bùi Nghiêu không phản bác được, Kiều Uẩn xác thực không quá giống người.
Bất quá hắn vẫn còn có chút tức giận, "Bất kể như thế nào, dám ở trước mặt tôi bắt nạt cô, tôi không quản cô ta bao nhiêu tuổi, nên trừng trị thì vẫn phải trừng trị."
Kiều Uẩn mặt nghiêm túc nói, "Không thể phạm pháp."
Bùi Nghiêu: ".
.
."
Hảo bá.
Kiều Uẩn mặc dù nhìn nhu thuận an tĩnh, nhưng trên thực tế có đôi khi tức chết người còn là rất lợi hại, hắn xác thực thao tâm quá nhiều.
Ai, hắn cũng không phải một người mẹ, nhưng giờ khắc nào cũng dùng tâm tình của một người mẹ mà lo lắng cho Kiều Uẩn.
Bùi Nghiêu trở về vấn đề chình: "Cô cùng Lệ gia có quan hệ tốt như vậy từ khi nào thế? Bọn họ vẫn muốn tìm cô hợp tác, chẳng lẽ đã phát hiện thân phận của cô?"
Kiều Uẩn lắc đầu: "Bọn họ cho rắng tôi là học sinh của MR.Q."
Bùi Nghiêu dở khóc dở cười, "Một lòng nghĩ muốn tìm đối tượng hợp tác , người đó ở ngay trước mặt, thế mà lại không nhận ra, nếu như sau này bọn họ biết được chắc là sẽ hối hận muốn chết."
Hắn tươi cười thu liễm, họa phong nhất chuyển: "Cô mang Lệ Hàn Châu về nhà cũ sao?"
Kiều Uẩn gật đầu thừa nhận.
Bùi Nghiêu nhíu mày, trong lòng bất an, nhưng mà không đợi hắn bất an quá mấy giây, liền nghe Kiều Uẩn nói.
"Anh ấy đến giúp tôi quét dọn nhà cửa, tôi còn trả cho anh ấy ba trăm tệ tiền lương, nhưng anh ấy lại không cần."
"Cô nói, đường đường là Tổng giám đốc Lệ thị, chạy tới làm công, còn giúp cô quét dọn nhà cửa?"
Hắn đại khái là nghe nhầm.
Kiều Uẩn: "Ừm."
Bùi Nghiêu hoài nghi Lệ Hàn Châu bị đánh tráo, "Anh ta cố ý tiếp cận cô?"
"Tên Lệ Hàn Châu kia, hẳn là còn ghi hận cô lúc trước không có thu anh ta làm học trò, lại nói đên cô lúc trước vì cái gì muốn cự tuyệt."
Kiều Uẩn buông thõng mi mắt, ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên khóe mắt cô, khuôn mặt trắng nõn như tỏa ra ánh sáng.
Nửa ngày, cô mới giật giật môi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...