Không Giấu Được Thân Phận Liền Phải Thừa Kế Gia Sản Trăm Tỷ


Bùi Nghiêu chân thành phát biểu: "Hiện tại tôi thu hồi lại lời nòi lúc trước còn kịp không?"

Kiều Uẩn lật mình, nhắm mắt lại lười biếng nói: "Không chép, không được, vậy thì đừng nhận là học sinh của tôi nữa.

"

Bùi Nghiêu cảm thấy chính mình thật thảm, nhớ lại lúc anh còn đi học, bị Kiều Uẩn phạt thật sợ hãi.


Quả nhiên là giáo sư Kiều, đủ tàn nhẫn.


Bùi Nghiêu lẩm bẩm nói: "Vậy được, buổi tối tôi còn một món quà khác muốn tặng cho cô đó a, hắc hắc hắc.

.

.

"

Kiều Uẩn nói một câu đánh giá: "Anh cười như vậy, trông thật giống như thái giám, không còn chuyện gì, liền lăn đi.

"

Bùi thái giám không tiếng động, cách một hồi lâu mới nói: "Rõ.

"

Còn rất tự giác hiểu lấy địa vị của bản thân mình.



Kiều Uẩn không đem quà mà Bùi Nghiêu nói để ở trong lòng, cô thay quần áo rồi xuống lầu.


Lúc này, Tô Miên đang nói chuyện cùng một nhóm người hầu về việc an bài buổi tiệc tối nay, thấy cô xuống lầu dù cho có đang bận bịu bà cũng tạm gác lại và trò chuyện cùng cô.


"Kiều Kiều, con có chuyển phát nhanh.

"

Kiều Uẩn lảo đảo đi qua, cô còn chưa tỉnh ngủ, mí mắt miễn cưỡng buông thõng, nhìn lên có chút ngốc nghếch nhưng cũng rất đáng yêu.


Tô Miên nhịn không được cười, "Con đặt mua đồ trên mạng sao?"

"Là lễ phục bạn tặng cho con.

"

Kiều Uẩn ăn ngay nói thật, mắt dời đến kiện hàng chuyển phát nhanh.


"Con muốn mặc bộ lễ phục này vào tối nay sao?" Tô Miên có chút khó khăn nói, bà đã sớm chuẩn bị cho Kiều Uẩn một bộ lễ phục được thiết kế rất tỉ mỉ cho buổi tiệc tối nay.


Hơn nữa bạn của Kiều Uẩn ở nông thôn chắc là cũng không có nhiều tiền, đưa lễ phục đại khái chắc cũng là lễ phục giá rẻ.


"Không mặc, cậu ấy sẽ nháo.

"

Kiều Uẩn day day mi tâm, vài lọn tóc phía trước trán theo động tác của cô rủ xuống, khiến hình ảnh cô lúc này có thêm mấy phần nhu thuận.


Mẹ Tô trong mắt tình mẫu tử tràn lan, lúc này Kiều Uẩn nói cái gì thì chính là cái đó, giá rẻ lại thế nào, ai dám nói xấu công chú nhỏ của Lục gia, bà liền trừng trị bọn họ.


Thấy Kiều Uẩn muốn lên lầu, mẹ Tô lớn tiếng nói với cô: "Đúng rồi, buổi tối sẽ có vài vị khách quan trọng đến, đến lúc đó mẹ sẽ giới thiệu với con, nếu như con nhìn thuận mắt người nào có thể nói với mẹ.

"

Kiều Uẩn nhấc lông mày, đôi mắt đen láy của cô lộ ra một tia hoang mang.


Mẹ Tô giải thích nói: "Là về vấn đề trường học của con, ba mẹ đã hỏi thăm bên phía Thịnh Dương cao trung, bọn họ không tiếp nhận quyên góp, nếu như con muốn vào Thịnh Dương học liền có chút khó khăn.

"

"Cho nên mẹ cùng ba con đã tìm một số trường học tốt khác, đều nguyện ý tiếp nhận quyên góp, bất quá ba mẹ sẽ tôn trọng lựa chọn của con, cho nên mượn cơ hội tiệc sinh nhật của Đình Đình lần này, làm cho các vị hiệu trưởng nhận thức con một chút.

"


Lời mẹ Tô nói ra khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, giống như là lời của hoàng thượng đang nói với thái tử lúc tuyển phi, làm Kiều Uẩn nhịn không được cụp mắt xuống, cất giọng lạnh nhạt nói: "Con có thể đi học ở Thịnh Dương.

"

Mẹ Tô ngẩn người, không nghĩ đến Kiều Uẩn như vậy cố chấp, ấm giọng nói: "Chúng ta có thể gặp mặt trước, rồi từ từ lựa chọn có được không, có lẽ sẽ có trường học thích hợp với con.

"

"Vấn đề trường học, liền giao cho mẹ, yên tâm nhất định sẽ không để con thiệt thòi.

"

Kiều Uẩn trầm mặc, cuối cùng nói: "Dạ.

"

Mẹ Tô yên tâm, cho rằng Kiều Uẩn đã nghĩ thông suốt không còn cố chấp muốn vào học ở Thịnh Dương cao trung nữa.


Nhưng kỳ thật Kiều Uẩn trong lòng có khác ý tưởng, nếu ba mẹ cô không tin tưởng, vậy liền để bọn họ tận mắt chứng kiến hẳn là bọn họ sẽ yên tâm.



.

.


8 giờ tối, Lục gia đã lần lượt có người tới.


Những người được Lục gia mời đều là những người có thân phận không tầm thường, mặc dù chỉ là tiệc sinh nhật, nhưng cũng có thể giúp đỡ mọi người giao lưu một phen.


Con cái Lục gia khi đủ mười tám tuổi đều sẽ tổ chức tiệc trưởng thành, ngoại trừ Kiều Uẩn thời điểm cô mười tám tuổi còn chưa trở lại Lục gia, nên cũng không có biện pháp tổ chức cho cô.



Nhưng ba mẹ Lục đã quyết định, chờ về sau lại tổ chức cho cô một cái yến hội chào mừng cô trở về nhà.


Ba mẹ Lục cùng Lục Cảnh Tri từ sớm đã ra cửa để nghênh đón thân bằng hảo hữu.


Trường hợp này Lục Cảnh Tri là không cách nào vắng mặt, thời điểm yến hội chuẩn bị bắt đầu anh ta liền trở về, bởi vậy còn không có nhìn thấy Kiều Uẩn, bất quá như vậy cũng đỡ phải xấu hổ.


Theo thời gian trôi qua.


Khách mời trong danh sách gần như đã đến đông đủ.


Mẹ Tô liếc mắt một cái nhìn thời gian, "Hẳn là không còn ai tới nữa.

"

Ba Lục quay đầu phân phó Lục Cảnh Tri, "Con vào trước, tiếp đãi khách khứa đi.

"

Lục Cảnh Tri dạ vâng một tiếng, chuẩn bị rời đi, thì một chiếc xe sang trọng liền dừng lại cửa ra vào.


Đợi sau khi nhìn thấy người xuống xe là ai, ba mẹ Lục cùng Lục Cảnh Tri trên mặt đều lộ ra vẻ khiếp sợ, còn có một chút luống cuống tay chân.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận